You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
quá đỗi:<br />
Nước lên, trời thổ mật vàng<br />
Nửa lan mây núi<br />
nửa tràn bãi sông<br />
Nước lên kéo mặt trời gần<br />
Khanh vàng lai láng một giòng vàng khanh<br />
Nước lên, quân lội qua sông<br />
Đầu thì đội súng, mình trần, tay bơi<br />
Khúc sông vang tiếng nói cười<br />
Hồn thanh niên bỗng một thời ấu thơ<br />
Rõ ràng là như thế. Bên kia sông là những bất trắc có thể xảy<br />
ra. Chưa biết chừng. Nhưng, những tiếng cười, tiếng nói: Hồn<br />
thanh niên bỗng một thời ấu thơ vang trên sông nước. Chết tính<br />
sau. Vui cái đã. Vô tư.<br />
Mười bốn bài thơ anh viết về chiến trường xưa dưới thể loại lục<br />
bát ghi lại những địa danh nơi anh hành quân. Ít nhiều gợi lại<br />
trong tôi bao nỗi nhớ. Nhiều khi tôi muốn quên đi những địa<br />
danh buồn nhiều hơn vui ấy. Nhưng sao hôm nay, đọc lại thấy<br />
nhớ vô cùng qua những con chữ. Thật quái dị. Chỉ là những<br />
con chữ thôi mà, Nhưng sao đánh động lòng tôi ghê gớm. Như<br />
ngày nào thật xa. Gặp nhau nơi phố thị (Qui Nhơn). Anh, đôi<br />
kính dầy cộm của người lính lúc nào cũng có sợi dây thun cột<br />
hai gọng kính lại với nhau để sau gáy, cho nên chỉ thấy:<br />
Người ta đeo kính gọng vàng<br />
Tôi đây đeo kính cột bằng dây thun<br />
Đúng. Đó thật là Trần Hoài Thư. Chỉ thiếu cái nón rừng.<br />
Không bao giờ đội nói lưỡi trai.<br />
**<br />
Về đoạn ba: Nhớ về bạn bè trong khu Sáu. Quy Nhơn. Qua<br />
Vịn vào lục bát 115