Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
lá, đền chùa nơi khu đồi diễm lệ xây từ đời nhà Hán trước<br />
đó gần nghìn năm, chỉ nhìn nắng chiều trên đồi đang lung<br />
linh đẹp quá sức, mà quên hết mọi điều phiền muộn trong<br />
lòng. Nhưng chao ôi, ánh tà dương lại đang dần sắp tắt,<br />
trời đã muốn ngả hoàng hôn mất rồi.<br />
Ngôi giáo đường trắng đìu hiu<br />
Hồi chuông đã đổ tiễn chiều vào đêm.<br />
Ông Lý Thương Ẩn ngày xưa chắc đi xe ngựa, chắc là<br />
không có cửa để ông giữ nắng trong xe mà đem về, nên<br />
ông đành ngậm ngùi tiếc rẻ: Chỉ thị cận hoàng hôn. Ông<br />
Trần Hoài Thư nay lái xe hơi. Ông lên đèo lùa nắng vào<br />
trong xe, đóng chặt cửa lại, rồi chở nắng đem về làm thơ,<br />
gửi tặng bạn bè. Làm bạn với ông vui vậy thay !<br />
Thế ngoài những lúc nó bay bổng giữa trời thơ như vậy<br />
thì những lúc khác nó ra làm sao ?<br />
Thưa, có lúc nó phá lung tung, khiến cho bao luật lệ bỗng<br />
bung hết cả keo dính, sút hết cả đinh, tuột cả ốc. Bao luật<br />
thơ vốn hay gọ ghẹ, ghèn gựa ba chuyện bằng, bốn<br />
chuyện trắc, những sáu rồi lại những tám, bỗng rủ nhau<br />
chắp cánh bay về rặng Trường Sơn nơi ngày xưa ông đánh<br />
giặc.<br />
Xin mời đọc mấy câu:<br />
Chỉ tôi, không ai tiễn đưa<br />
Khi đời đã rụng cuối mùa thanh niên<br />
…<br />
Vịn vào lục bát 123