Info-Vietnam-Zentrum-Hannover e.V. - Kulturzentrum Faust eV
Info-Vietnam-Zentrum-Hannover e.V. - Kulturzentrum Faust eV
Info-Vietnam-Zentrum-Hannover e.V. - Kulturzentrum Faust eV
Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
THÔNG TIN 62 TRANG 28<br />
(dưới nhãn hiệu “lãnh đạo”) thật “tài<br />
tình” cả một “đội ngũ trí thức” ngày đêm<br />
miệt mài chế tác đủ thứ lý sự ngụy biện<br />
chày cối nhằm kéo dài tình trạng ngu<br />
dân, và mỉa mai thay, trong “đội ngũ” ấy<br />
không phải chỉ toàn bọn “học giả bằng<br />
thật” mà lại có cả không ít những bậc tài<br />
cao học rộng thông kim bác cổ, hơn nữa<br />
lại từng là nạn nhân của chuyên chính vô<br />
sản.<br />
Trở lực trực tiếp gây hại gây rối cho việc<br />
nâng cao dân trí chính là cái “đội ngũ”<br />
bùng nhùng bầy nhầy này. Cần nói luôn,<br />
với “đội ngũ” này thì không hẳn chỉ là<br />
vấn đề “sĩ trí” mà lại là chuyện “sĩ<br />
khí”.Một bằng chứng nóng hổi : đại hội<br />
lần thứ 8 của Hội nhà văn Việt Nam đầu<br />
tháng 8.2010 vừa qua, cả một đội ngũ<br />
lớn “chiến sĩ – nghệ sĩ” luôn tự phong<br />
là “lương tâm tiêu biểu”, “trí tuệ tiêu<br />
biểu”được chi tiền dồi dào kéo về thủ đô<br />
họp đại hội chỉ để trình diễn màn “Yêu<br />
Tổ Quốc chỉ còn nghe ú ớ” (thơ Thanh<br />
Thảo).<br />
Trước tình hình ấy, những người sốt ruột<br />
mong sớm có dân chủ đâm ra cáu tiết<br />
bài bác luận điểm “ôn hòa, tiệm tiến”,<br />
hoặc là nản chí chặc lưỡi buông xuôi<br />
ngồi chờ quy luật, chờ vận nước – “cái<br />
gì phải đến nó sẽ đến”.<br />
Tôi thuộc trường phái sốt ruột, cực kỳ<br />
sốt ruột, vì luôn cảm thấy thời gian ở<br />
Việt Nam đất nước tôi không trôi theo<br />
tốc độ bình thường như ở những xứ sở<br />
khác mà trôi theo tốc độ của máu chảy,<br />
tốc độ của mồ hôi rơi, của nỗi ngột ngạt<br />
bức bối nơi vô vàn những thân phận oan<br />
khiên đang bị bóp cổ, bị bịt mồm, bẻ<br />
bút.<br />
Nhưng bình tĩnh mà xét thì dù sốt ruột<br />
đến mấy cũng không thể hành động theo<br />
kiểu hăm hở nhảy xuống ruộng kéo cây<br />
mạ cao lên cho mau có lúa khiến mất<br />
trắng cả mùa màng.<br />
Tôi lại cũng không thuộc trường phái<br />
nản lòng, cam chịu cảnh ngồi chờ qui<br />
luật.Bao đêm trằn trọc tự hỏi : có cách<br />
nào đẩy nhanh tốc độ nâng cao dân trí ?<br />
Có cách nào ?<br />
Rồi lần lần cũng thấy hé mở câu trả lời,<br />
ít nhất là trả lời cho riêng mình, xin<br />
được trình bày để cùng trao đổi ý kiến<br />
rộng rãi.<br />
Nói đến dân trí, nghe qua thấy thật mênh<br />
mông.<br />
Thế thì trong cái dân trí mênh mông đó,<br />
ta hãy chọn khâu nào là cơ bản nhất và<br />
cũng cấp bách nhất cần tập trung nỗ lực<br />
nâng cao trước hết. Theo tôi, đó chính<br />
là vấn đề dân quyền.Vâng, hãy tập trung<br />
nâng cao ý thức của người dân về dân<br />
quyền – gọi một cách nôm na là ý thức<br />
người dân về quyền làm chủ của mình.<br />
Người Việt Nam mình không mấy ai<br />
không yêu nước, điều đó là quá rõ,<br />
nhưng có lẽ cũng chưa nhiều người thấy<br />
thật rõ điều này : ý thức dân tộc phải<br />
gắn chặt với ý thức về dân quyền, nước<br />
được độc lập mà dân không có quyền thì<br />
độc lập cũng không nghĩa lý gì, hiện<br />
thời dân ta đúng là đang sống trong một<br />
nền độc lập không có nghĩa lý gì, bởi<br />
người dân không có được cả đến cái<br />
quyền xuống đường biểu tình bày tỏ<br />
lòng yêu nước, vậy mà vẫn chưa ngộ ra<br />
trạng thái dân-mất-quyền-mất-nước của<br />
mình.<br />
Từ thuở bé, tôi đã hát câu hát Văn Cao<br />
:“Lập quyền dân, tiến lên, Việt Nam!”<br />
.Cái tiếng lòng hồn nhiên của tôi hòa<br />
trong tiếng lòng của toàn dân Việt.Càng<br />
lớn lên, tôi càng ý thức rõ rằng con<br />
đường duy nhất đúng để Việt Nam tiến<br />
lên chỉ có thể là con đường lập quyền<br />
dân, người dân phải lập quyền, phải tự<br />
nắm lấy quyền của mình – đúng như ý<br />
kiến của cố luật sư Nguyễn Hữu Thọ,<br />
chủ tịch UBTW Mặt trận Tổ Quốc Việt<br />
Nam : “Dân chủ là cái phải đấu tranh để<br />
giành lấy chứ không thể ngồi chờ ai ban<br />
phát cho”.<br />
Phạm vi của quyền làm chủ cũng khá là<br />
rộng, vậy trước hết hãy tập trung vận<br />
động thức tỉnh người dân nắm lấy quyền<br />
làm chủ ở những khâu then chốt nhất.<br />
Theo tôi, 2 khâu then chốt ấy là :<br />
1/- Làm chủ trong sự suy nghĩ độc lập<br />
và công khai nói lên các suy nghĩ độc<br />
lập của mình tại tất cả các cuộc hội nghị<br />
của các hội đoàn hiện hành và các tổ<br />
chức dân sự tự lập tự nuôi tự quản mà<br />
mình tham gia. Muốn thế trước hết phải<br />
giành lấy quyền làm chủ thông tin, nhất<br />
là giới trẻ, tận dụng sức mạnh của thời<br />
đại thông tin để tự bứt phá khỏi sự vây<br />
bủa của hệ thống thông tin độc quyền.<br />
2/- Làm chủ trong việc lựa chọn người<br />
thay mặt mình gánh vác việc dân việc<br />
nước.<br />
Không làm chủ được ở 2 khâu này thì<br />
người dân luôn rơi vào cảnh làm bình<br />
phong làm con rối trong tay mấy phần tử<br />
xôi thịt đương quyền ỷ vào thể chế độc<br />
đảng toàn trị như lâu nay, mà sau này<br />
khi xã hội chuyển sang thể chế đa đảng<br />
– một xu thế tất yếu – cũng sẽ lại tiếp<br />
tục bị giật dây bởi bọn chính khách xôi<br />
thịt cả đương quyền lẫn đối lập (thật và<br />
cuội).<br />
Việc nâng cao ý thức và hành động làm<br />
chủ của người dân có lệ thuộc nhiều vào<br />
việc nâng cao học vấn không ? Tất nhiên<br />
là có, nhưng theo tôi thì vừa có vừa<br />
không, theo cái nghĩa không nhất thiết<br />
cứ phải nâng cao học vấn trước thì mới<br />
nâng cao được dân trí. Thì xã hội chả<br />
đang đầy dẫy những kẻ học vấn đầy<br />
mình (học thật hẳn hoi cơ), mà thực chất<br />
vẫn luẩn quẩn vô tư (hoặc giả bộ vô tư)<br />
trong thân phận nô lệ, tôi đòi ! Trong khi<br />
đó thì các bà các cô thợ cấy của chúng<br />
ta, những người vì đời sống khốn quẫn<br />
triền miên nên học vấn còn thấp, lại có<br />
đủ mẫn tuệ để phân biệt được người tốt<br />
kẻ xấu trong bộ máy công quyền và các<br />
tổ chức ngoại vi của hệ thống chính trị<br />
hiện hành. Vậy muốn đẩy nhanh tốc độ<br />
nâng cao dân trí về quyền làm chủ của<br />
người dân thì hãy bắt đầu từ việc dễ làm<br />
nhất là vận động người dân nói thẳng<br />
nói thật những điều mình nghĩ về đám<br />
quan chức ấy và cùng nhau thảo luận ở<br />
mọi chốn, từ bờ ruộng bờ tre lúc giải lao<br />
đến các đám cưới đám tang đám giỗ, các<br />
buổi đi chùa đi nhà thờ đi pích-ních, các<br />
cuộc gặp mặt đồng hương đồng tộc, lớp<br />
cũ trường cũ, đơn vị cũ, các cuộc họp<br />
xóm họp làng, chủ động giành lấy quyền<br />
có mặt và nói thẳng nói thật của mình tại<br />
những cuộc tiếp xúc cử tri, buộc những<br />
ai đang gánh vác việc dân việc nước<br />
phải trực diện giải quyết các yêu cầu<br />
chính đáng của dân. Một cách làm nữa<br />
hơi khó hơn nhưng vẫn làm được, và<br />
dân ta đang chủ động làm ở một số nơi<br />
là tự nâng cao ý thức và hành động làm<br />
chủ của mình ngay trong các cuộc đấu<br />
tranh vì dân sinh. Giặc nội xâm muốn<br />
cướp đất của dân thường buộc phải vi<br />
phạm pháp luật hoặc lợi dụng kẽ hở của<br />
pháp luật, dùng lực lượng công an quân<br />
đội mà chúng nắm được để ăn cướp<br />
bằng bạo lực. Người dân một mặt dựa<br />
vào những điều khoản đúng đắn của luật<br />
pháp dùng lý lẽ sắc bén để đấu lý với<br />
bọn chủ mưu (dân ta rất giỏi đấu lý với<br />
đám cầm quyền xôi thịt, và truyền thống<br />
này bấy lâu bị chìm lắng nay đang bắt<br />
đầu trỗi dậy), đồng thời kiên trì vận<br />
động thuyết phục những người lính thừa<br />
hành : “Các em các cháu ơi, các em các<br />
cháu có được xơ múi gì đâu mà mang<br />
súng mang còng đi ức hiếp dân cướp đất<br />
dân cho bọn cấp trên các em phè phưỡn<br />
hưởng lợi, còn các em các cháu thì bị<br />
dân oán ghét lây ? Đừng có dại dột thế!“<br />
Cũng như thế, khi người dân hỏi các<br />
công an viên giơ dùi cui đàn áp dân đi<br />
biểu tình chống giặc bành trướng : “Các<br />
anh có còn là người Việt Nam nữa hay<br />
không ?” thì chẳng phải đấy là dấu hiệu<br />
của một mặt bằng dân trí dân khí cao<br />
hơn cả “sĩ trí” “sĩ khí” Hội Nhà Văn<br />
Việt Nam hay sao ? Và người công an<br />
nghe câu hỏi ấy của dân thì không thể<br />
không cảm thấy nhục nhã, nhất định<br />
đêm về không thể không suy nghĩ, và từ<br />
đó, cái “công an trí” trong con người anh<br />
ta không thể không chuyển biến cùng<br />
với dân trí. Và Đảng trí nữa, tình trạng<br />
Đảng trí thấp hơn dân trí thì nhiều người