10.07.2015 Views

CHƯƠNG 1 - Nouvelle page 1

CHƯƠNG 1 - Nouvelle page 1

CHƯƠNG 1 - Nouvelle page 1

SHOW MORE
SHOW LESS

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

ọn bạn bè rồi hư cả người”. Thật chết cười! Tao 60 tuổi còn dại nỗi gì! Còn hư thì tao đã hư từ bé. Đ.mẹ! Nhưng biết thế nào là hư với lại không hư?Tôi lạnh cả người vì chợt nhớ đến mẹ tôi. Chắc chắn đêm qua mẹ tôi sẽ đi tìm tôi và thức thâu đêm.Tôi gạt phắt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu mình. Rất may chiếc xe taxi lúc này cũng vừa dừng lại.Văn phòng công ty Đại Sơn đặt ngay trong một khu nhà tập thể cao tầng lắp ghép làm vào khoảngnhững năm 60 từ thế kỷ trước. Ở Hà Nội người ta gọi đây là kiến trúc kiểu Cuba. Những tấm bêtôngđúc sẵn được gá lại với nhau rất nguy hiểm. Tất cả các căn phòng đều chật hẹp và có trần rất thấp.Khu nhà này đến nay xuống cấp nghiêm trọng nên không còn ai dám ở nữa. Người ta đang chờ cótiền để giải tỏa khu nhà này xây dựng lại.Văn phòng của ông Lê Bình là cả một loạt căn phòng ở dãy tầng trệt. Ở đấy tôi chỉ thấy có hai cô gáingồi trực điện thoại và pha chè tiếp khách. Ngồi chờ ông Lê Bình nhốn nháo có đến cả chục người,phần lớn đều như ở “hội tay to” gồm toàn doanh nhân và quan chức. Một chiếc bàn lớn trên bày hoanhựa có quây ghế ngồi xung quanh là nơi tiếp khách, đằng sau có rất nhiều ảnh của ông Lê Bìnhchụp chung với các chính khách.Ông Lê Bình khá vui vẻ và giải quyết công việc rất nhanh, tôi thấy không có ai mếch lòng và khó chịu.Các chỉ thị của ông Lê Bình đều hóm hỉnh, dễ hiểu và rất tục tĩu. Xong việc khách đi ra liền. Ông LêBình bắt tay khuyến khích, thậm chi chửi bới họ và sai cô nhân viên lấy ra một tặng phẩm gì đấy:hoặc là một chiếc bật lửa hình đàn bà cởi truồng hay hình súng lục, hoặc là một chiếc áo sơ-mi đầynhững hoa văn sặc sỡ của Singapore và Thailand... Cũng có người được ông tặng phong bì, chắchẳn có tiền trong đó. Hầu như tất cả các khách ở đây đều quen biết nhau. Tất tật ông Lê Bình đềuxưng hô với họ là tao với mày mà chẳng kiêng dè gì cả. Ra về, ai cũng đều có vẻ thỏa mãn. Tôi đứngthơ thẩn ở bên ngoài hành lang. Cô nhân viên văn phòng hỏi tôi đến có việc gì và bảo tôi rằng:- Cậu Thanh không ở đây đâu. Em đừng chờ cậu ấy vô ích.Tôi nói tôi muốn vào chào ông Lê Bình để cám ơn ông. Cô nhân viên bảo tôi:- Không cần đâu. Tôi sẽ chuyển lời cám ơn của em cho sếp.Tôi quay đi lòng dạ rối bời. Hà Nội! Hà Nội rộng lớn thế này mà chẳng có chỗ nào dung nổi ta sao?<strong>CHƯƠNG</strong> 10Mơ Huyền mờGọi em một tiếng tưởng xongKhông ngờ ai nấp trong lòng trộm nghe...

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!