30.04.2013 Views

Ý Dân 401 - Văn Thơ Lạc Việt

Ý Dân 401 - Văn Thơ Lạc Việt

Ý Dân 401 - Văn Thơ Lạc Việt

SHOW MORE
SHOW LESS

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

Hẳn vẫn có những kẻ sĩ lánh bụi trần chọn cách sống mũ<br />

ni che tai cho bớt khốn khổ buồn rầu?<br />

Trên đường về, mấy chị em đi lang thang trên<br />

những con đường, chiều tối nhưng vẫn không ngớt người.<br />

Phe ta, như những công dân gương mẫu, đứng chờ đèn<br />

xanh đèn đỏ ở mỗi góc đường; vậy mà khi ta bước tới,<br />

vẫn có người chạy xe gắn máy vượt đèn đỏ và xuýt đụng<br />

phải J nếu dế mèn không kịp lôi nó lùi lại. Tay J. nắm<br />

chặt cánh tay dế mèn... Tui muốn vả cho con nhỏ ngu<br />

dốt ấy một bạt tai... (I could have smacked that stupid<br />

woman)... Đêm Hà Nội xuống nặng nề, dế mèn chưa tìm<br />

ra một lý do thỏa đáng nào để trở lại nơi này!<br />

Ngày 6 tháng Giêng: Hà Nội - Saigon<br />

Ngày chót của chuyến đi, dế mèn dậy muộn, gần<br />

sáng mới chợp mắt cho đến khi H. gọi điện thoại đánh<br />

thức. Phòng ăn đã khá đông người, J. chọn một bàn ăn<br />

ngay khung cửa sổ mở rộng, ánh sáng chan hòa, trời<br />

Hà Nội buổi sáng còn mát lạnh. Dế mèn quay mặt tìm<br />

người dọn bàn để lấy thêm sữa thì bắt gặp một cô gái<br />

xinh xắn, trong tuổi 20, trang điểm khá kỹ lưỡng, mặc<br />

quần ngắn áo hở bụng nhưng lại đi giày cao gót, mắt<br />

dáo dác nhìn quanh. H. cau mày lẩm bẩm khách sạn<br />

này khá mà sao....Dế mèn còn chưa hiểu nó nói gì thì đã<br />

thấy một nhân viên khách sạn tiến đến nói chuyện với cô<br />

gái. Không biết họ nói cái chi, chỉ thấy cô gái vùng vằng<br />

đi ra cửa. J. hiểu ý nói nhỏ...she is a working girl...<br />

Dế mèn hỏi hai người em nghĩ gì về câu<br />

chuyện với PM tối hôm trước, J. nói VN không đơn giản<br />

như mình nghĩ, có nhiều thứ mình không thể chấp nhận<br />

được... Cả ba chị em cùng im lặng cho đến khi H. ngửng<br />

mặt lên sau khi đọc xong tờ báo, nó nói.. LL cần nghĩ<br />

lại, em không nghĩ là LL sẽ chịu đựng được hoàn cảnh<br />

sống ở đây ... Chị em dế mèn gần gũi như bạn bè nên khi<br />

nói chuyện thường xưng tên với nhau, chỉ khi nào không<br />

vui mới chia ngôi thứ. Dế mèn lẳng lặng rời bàn ăn đi<br />

sắp xếp vali, H. nói theo... I am so sorry....<br />

Xe vòng qua bờ hồ Hoàn Kiếm, dế mèn lấy cái<br />

áo lụa đặt may, J. mua vài món quà kỷ niệm. Xe dừng<br />

lần nữa ở phố Châu Long ngày trước là phố Đỗ Hữu Vị,<br />

hai căn nhà số 44 và 46 là nơi bố mẹ sinh sống lập nghiệp<br />

thủa mới thành hôn, các anh chị của dế mèn đã sống<br />

những ngày đầu đời trong căn nhà này. Dế mèn xuống<br />

xe chụp mấy tấm ảnh ở mặt tiền. Chị Liên ơi, căn nhà số<br />

44 bây giờ là tiệm ăn có tên Chum, căn nhà số 46 là một<br />

khách sạn nhỏ, giữa hai căn nhà là một lối đi. Người ta<br />

không cho vào nên em chẳng biết ở sân sau cái bể cạn<br />

còn đó không, và cả hòn non bộ của ông ngoại với những<br />

con cá vàng thời thơ ấu của chị.... Em không biết, không<br />

thấy và chắc chẳng còn gì ....<br />

Trên đường ra phi trường Nội Bài, xe dừng lại<br />

ở Nhật Tân ngày xưa là nơi trồng hoa đào, bây giờ là<br />

những hàng quán bán thịt cầy tơ. H. xuống xe, nhất định<br />

ăn thử thịt chó, người tài xế đi theo chọn hộ món ăn. Một<br />

lúc sau, hai người trở ra mang theo một túi chả chó vừa<br />

nướng xong, còn bốc khói. Trên xe, H. ăn thử miếng<br />

thịt nướng bảo ngon lắm, rồi trao túi thức ăn cho J. và<br />

dế mèn. Dế mèn nhớ đến lời hứa của mình, ăn dùm<br />

bạn hiền một miếng thịt chó, nên nhắm mắt lấy đại một<br />

miếng rồi nuốt chửng, không dám nhai sợ đau con chó<br />

nào đó, mùi riềng, mùi cà ry dậy trong cổ họng. J. trệu<br />

trạo nhai một miếng và bảo gia vị có cái chi mà thơm quá<br />

rồi nó la lên ...ruff, ruff... nhái tiếng chó sủa. Người lái<br />

xe phì cười từ băng trên!<br />

Đến Saigon đã 4 giờ chiều, nhận phòng xong,<br />

mấy chị em lật đật chạy ra phố mua tranh sơn mài để<br />

ngày mai mang về Mỹ. Buổi chiều tối, dế mèn có hẹn đi<br />

uống cà phê với hai người bạn trẻ, N. và Đ. H. và J. đi<br />

theo để gặp hai người bạn của dế mèn cho chắc ăn. H.<br />

dặn nhỏ, đừng có đi đâu hết nheng, cứ ăn uống ở đây; rồi<br />

J. và H. chọn một bàn ăn mà từ đó, dế mèn và hai người<br />

bạn vẫn ở trong tầm nhìn. N. nhỏ nhẹ, thân tình. Đ. hiền<br />

lành ít nói, anh chàng đẹp trai quá xá!<br />

Dế mèn nói chuyện với hai người bạn trẻ, bày<br />

tỏ nỗi băn khoăn khốn khổ của mình, những con đường<br />

sớm hư hỏng, những tòa nhà xây dối. Dế mèn kể chuyện<br />

một tòa nhà sụp tại Nam Hàn, người chịu trách nhiệm bị<br />

phạt tù 20 năm khổ sai về tội ngộ sát mấy chục con người<br />

chết trong tòa nhà ấy, và một số người khác từ nhà thầu<br />

xây cất đến những chuyên viên Khám Xét (Inspector),<br />

tất cả đều bị phạt tù. Đ. trầm ngâm một lúc rồi bảo chàng<br />

có nghe về câu chuyện ấy và nói cho dế mèn biết rằng...<br />

Một cây cột bê tông theo đúng tiêu chuẩn đấu thầu sẽ tốn<br />

97 mỹ kim. Khi xây cất, thực ra mỗi cột bê tông này chỉ<br />

được làm ở mức 47 mỹ kim, phần còn lại sẽ phải trang<br />

trải cho những người... ký giấy. Chao ôi, một ngàn lẻ<br />

tám thứ giấy phép... N. kết luận.. Tụi em biết làm điều<br />

hay điều phải, nhưng hoàn cảnh sống ở đây không cho<br />

phép....Dế mèn hỏi hai người bạn... Đến khi nào thì ta có<br />

thể làm điều phải ở đất nước này? Đ. trả lời... Chắc phải<br />

thế hệ tới, thế hệ của con cháu em... Trời ơi, người bạn<br />

của dế mèn chưa đủ 30 tuổi!!!<br />

Bạn hiền, ...Hồn sông núi anh mang theo<br />

tự hôm nào ra biển<br />

Hạt cát Nha Trang, nhánh cỏ Dalat...<br />

Giữ mãi dùm em nỗi tiếc thương●<br />

TRẦN L<strong>Ý</strong> LÊ<br />

YÙ Daân soá <strong>401</strong> 83

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!