Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
CảM<br />
XúC BỘC BẠCH<br />
Cái tên nghe có vẻ rất thân<br />
thuộc mà cũng rất xa lạ với mọi<br />
người phải không, nhưng đối<br />
với Tôi nó gần như đã trở thành<br />
ngôi nhà thứ hai của mình rồi thì<br />
phải. Ở nơi đó Tôi đã được gặp<br />
và tiếp xúc với rất nhiều người,<br />
những người mà lần đầu tiên khi<br />
khi bước chân vào trạm Tôi cảm<br />
giác cũng hơi khó gần, thậm chí<br />
là cũng hơi sợ vì trông vẻ mặt họ<br />
rất nghiêm nhưng thời gian đã<br />
khiến Tôi trở nên gần gũi và thân<br />
thiết với họ hơn, có lẽ Tôi đã yêu<br />
nơi này hơn chính bản thân mình<br />
thì phải.<br />
Ngày ngày được gặp mọi<br />
người, được nói chuyện một<br />
cách thoải mái làm Tôi quên đi<br />
hết những mệt mỏi trong ngày.<br />
Thật ra mà nói thời gian đầu khi<br />
tiếp xúc với công việc này Tôi đã<br />
từng cảm thấy rất chán nản và mệt mỏi, có lẽ do<br />
Tôi chưa thích nghi được với môi trường như vậy<br />
nhưng giờ đây Tôi lại thấy yêu công việc của mình<br />
đang làm rất nhiều bởi chính nó đã làm Tôi trở thành<br />
một con người khác, ở nơi đây Tôi đã học được rất<br />
nhiều kinh nghiệm sống từ các anh chị đi trước bởi<br />
khi bước chân vào những môi trường như vậy Tôi<br />
mới biết được mình nhỏ bé và yếu đuối tới mức nào.<br />
Thật lòng mà nói đã rất nhiều lần Tôi khóc, Tôi cảm<br />
thấy bất lực và muốn buông xuôi tất cả, bỏ mặc mọi<br />
thứ để về với Mẹ nhưng may mắn lớn nhất mà Tôi có<br />
được đó là sự động viên từ phía gia đình, bạn bè và<br />
các anh chị trong trạm, họ chính là những người đã<br />
tiếp thêm sức mạnh để Tôi ở lại đây và tiếp tục làm<br />
việc cho tới tận bây giờ. Chắc có lẽ mọi người ít ai tin<br />
vào hai chữ “Duyên Số” phải không ? Nhưng Tôi thì<br />
tin, thậm chí là rất tin ấy, có lẽ do Tôi có duyên với<br />
nơi này mất rồi, đã rất nhiều lần có ý định nghỉ việc<br />
nhưng mỗi lần như vậy , khi cầm tờ giấy xin thôi việc<br />
trên tay Tôi lại không đủ can đảm, không đủ tự tin<br />
để đưa cho sếp mình ký, vì Tôi không muốn phải xa<br />
mọi người. Tôi không muốn bỏ lỡ đi những niềm vui<br />
và hạnh phúc mà mình đang có được ở nơi đây. Tôi<br />
nhận ra được mình đã có tình cảm quá nhiều với mọi<br />
người, với trạm thì phải. Để mỗi lần nghe câu “Em<br />
sắp nghỉ việc à Ánh? ” tự nhiên nghe câu này mà thấy<br />
chạnh lòng. Nếu không kiềm chế được có lẽ Tôi sẽ<br />
khóc mất. Mỗi người có một cách nghĩ khác nhưng<br />
Tôi biết được mọi người ở trạm cũng rất yêu quý Tôi<br />
và vẫn muốn Tôi tiếp tục làm việc.<br />
Dù thời gian vào Trạm làm việc chưa bao<br />
lâu, những cống hiến cho Trạm còn quá ít, nó chỉ như<br />
một hạt cát nhỏ bé trong sa mạc rộng mênh mông<br />
nhưng Tôi sẽ cố gắng hết sức mình làm tất cả những<br />
gì có thể, chung tay cùng các anh chị góp phần làm<br />
cho Trạm ngày càng phát triển hơn nữa! Cảm xúc<br />
thì rất nhiều nhưng có lẽ Tôi sẽ để lại chút gì đó cho<br />
riêng mình, bởi ai cũng cần có một chút gì đó gọi là<br />
riêng tư phải không?<br />
Đi xa là nhớ<br />
Ở lại thêm vui<br />
Bạn bè nơi nơi<br />
Cùng nhau tụ lại<br />
Trạm dừng thân yêu<br />
Chính là Tân Phú!<br />
Ngọc Ánh<br />
Đoàn viên Trạm Dừng Xe Tân Phú<br />
Thông tin nội bộ số 09/2013 63