Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
Meï toâi<br />
Đến bây giờ người làm cho tôi khóc nhiều nhất, buồn nhất và thương yêu nhất chính<br />
là mẹ tôi.<br />
Tôi nhớ mãi hình bóng mẹ in đậm trong trí óc tôi. Ngày ấy lúc tôi còn nhỏ, nhỏ lắm,<br />
đêm về mẹ thường ôm tôi vào lòng và hát cho tôi nghe. Mỗi lần nghe mẹ hát, tôi thấy vui<br />
hơn và bớt sợ bóng đêm hơn. Mẹ hát, hát mãi cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ say. Mẹ từ<br />
từ chòm dậy lấy đôi chăn ấm đắp lên người tôi và âu yếm lên trán tôi bằng một nụ hôn – mẹ<br />
thì thào “ Ngủ ngon nha con trai”.<br />
Đêm khuya thanh vắng những cơn gió se se lạnh xen kẽ qua mái nhà tranh. Chỉ một<br />
manh áo thôi, mẹ lấy cái đèn dầu đặt trên bàn đi nhè nhẹ xuống căn nhà bếp rách nát. Mẹ<br />
từ từ ngồi xuống cái ghế gỗ cũ rồi lẳng lặng lấy chén nồi ra rửa. Rửa xong chén nồi mẹ lại<br />
lật đật lấy đồ ra giặt. Những tiếng gầu múc nước kèm theo tiếng dây gầu cót két. Tôi thức<br />
dậy rồi nhưng hai mắt tôi vẫn cố nhìn về phía mẹ. Tôi nhận ra rằng mẹ cũng vì chúng tôi<br />
mà thức khuya dậy sớm. Mẹ tranh thủ thời gian làm đêm để ngày mai còn kịp đi rẫy sớm.<br />
Phải nói rằng mẹ là một người phụ nữ nhưng lại rất mạnh mẽ, chịu thương chịu khó.<br />
Mẹ đảm đang cả việc trong lẫn việc ngoài. Tôi có ba nhưng ba không giúp gì được nhiều<br />
cho mẹ. Ba chỉ làm cho mẹ buồn thêm mà thôi. Mẹ âm thầm chịu đựng hết ngày này qua<br />
tháng khác. Để rồi cho đến ngày 22/12/2011 ba mất đi, gánh nặng đặt lên đôi vai mẹ còn<br />
nhiều hơn nữa, ký ức đau buồn trong lòng mẹ đâu có vơi đi được chút nào. Mỗi lúc nghĩ<br />
tới ba, mẹ thường khóc rất nhiều và hay dặn dò tôi: ”Dù ba con có đi thế nào đi nữa thì ba<br />
vẫn là ba của con”.<br />
Thương mẹ tôi cố gắng học thật giỏi để sau này mẹ được nhờ nhưng tốt nghiệp trung<br />
học phổ thông xong tôi quyết định không thi vào đại học mà đi kiếm việc làm. Bây giờ, mẹ<br />
đã ngoài tuổi 60 rồi, tóc mẹ giờ đây đã chấm bạc, da dẻ của mẹ không còn hồng hào nữa<br />
mà thay vào đó là những nếp nhăn. Ánh mắt của mẹ vẫn như xưa: hiền từ, bao dung, thấm<br />
đượm tình yêu thương. Đã đứng tuổi rồi nhưng mẹ vẫn khổ, mẹ hay lo xa, lo cho con cái<br />
hôm nay làm ăn ra sao, áo mặc có ấm không, ăn có no không và nhiều điều nữa. Mỗi tháng<br />
tôi chỉ về thăm mẹ được hai hoặc ba lần gì đó. Mỗi lần về thăm mẹ tôi đều ôm mẹ và thì<br />
thầm vào tai mẹ “Cám ơn đời đã cho con có mẹ, mẹ là người mẹ vô cùng thiêng liêng và<br />
cao cả đối với con “Mẹ xoa đầu tôi rồi ân cần“ Con của mẹ vẫn còn con nít như ngày nào”.<br />
Tôi chợt nhớ lại một đoạn thơ “con cò” của Chế Lan Viên :<br />
“Con còn bế trên tay<br />
Con chưa biết con cò<br />
Nhưng trong lời mẹ hát<br />
Có cánh cò đang bay<br />
Con cò bay la<br />
Con cò bay lả …<br />
Con dù lớn vẫn là con của mẹ<br />
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con<br />
Một con cò thôi<br />
Con cò mẹ hát<br />
Cũng là cuộc dời<br />
Vỗ cánh qua nôi”<br />
ĐINH QUÍ DẬU- TDX Tân Phú<br />
Thông tin nội bộ số 09/2013 69