Viet Luan 3256 10-7-2020
https://vietluan.com.au
https://vietluan.com.au
- No tags were found...
Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
* TRANG 48 - SỐ <strong>3256</strong> - THỨ SÁU (Friday, July <strong>10</strong>, <strong>2020</strong>)<br />
Những bước chân khất thực<br />
hiện giờ ở phố Cabramatta NSW<br />
Lời tòa soạn: Những quan điểm<br />
trong bài viết là quan điểm của tác giả,<br />
không phải là quan điểm của Việt Luận<br />
Tháng 6 mùa đông ở Úc Châu nầy<br />
cũng khá lạnh, nhứt là miền Tây<br />
Sydney của thành phố Cabramatta thì<br />
vào buổi sáng có khi nhiệt độ ở khoảng<br />
4-8 độ C là thường. Vậy mà chừng 4<br />
năm nay, chúng ta đã thấy có rất nhiều<br />
ông thầy chùa ôm Bình Bát đi khất thực.<br />
Họ đi riêng lẻ cũng có, đi thành đoàn ba<br />
bốn người cũng có. Nhưng tuyệt nhiên<br />
trong chiếc Bình Bát không có thức ăn.<br />
Không biết họ xin gì. Vì thỉnh thoảng tôi<br />
đã thấy, nếu người nào mà cúng dường<br />
nhiều, họ móc cùi giấy trong túi áo ra<br />
ghi, rồi dặn đến mùa khai thuế thì cứ<br />
việc đi khai lấy lại …<br />
Chớ theo tục lệ thông thường cũng<br />
như hồi nhỏ tôi đã thấy thì những vị khất<br />
sĩ nầy đi chưn không, ai cho gì thì hoan<br />
hỉ nấy, bất kể là đồ mặn hay đồ chay. Vì<br />
khi được đàn na thí chủ bố thí, thì bỏ vào<br />
trong chiếc Bình Bát rồi họ cũng không<br />
cần biết cái đó là thứ gì, có giá trị hay<br />
không, bởi lúc đó họ thường nhắm mắt<br />
lại để nhiếp tâm niệm Phật. Khi mặt trời<br />
vừa lên tới đỉnh đầu, lúc đó độ khoảng<br />
giờ Ngọ 12 giờ trưa thì họ quay trở về<br />
chùa. Vì người đi tu họ không có đeo<br />
đồng hồ, có lẽ vì sợ thời giờ sẽ làm cho<br />
họ phải lo toan. Bởi tâm trí người đi tu,<br />
thì thường hay buông xả …<br />
Nếu ngày nào đi về không kịp, thì họ<br />
liền ngồi vào dưới gốc cây hay bất cứ<br />
chỗ nào, miễn là thanh tịnh. (Rồi họ bày<br />
đồ ăn xin của thập phương ra Cúng Phật<br />
cũng ở trong Bình bát, sau đó họ chia ra<br />
làm 4 phần: Một phần nhường lại cho<br />
các bạn đồng tu, nếu ngày hôm đó người<br />
đó được tín chủ đàn na cúng thí ít. Một<br />
phần thứ 2 họ chia sẻ cho những người<br />
nghèo. Phần thứ 3 là dành lại cho chúng<br />
sanh {phần nầy không phải là người,<br />
nhưng sống chung với người} “có lẽ<br />
đó là vong hồn của người chết chăng”.<br />
Cuối cùng phần còn lại là phần mình<br />
dùng, nhưng phải ăn cho hết, nếu đổ bỏ<br />
thì mang tội. Ngày hôm nay tại một số<br />
quốc gia theo truyền thống Phật Giáo<br />
Nam Tông như: Tích Lan, Cao Miên,<br />
Miến Điện, Thái Lan và một phần của<br />
miền Nam Việt Nam thì chư tăng vẫn<br />
còn cái lệ đi khất thực hằng năm, còn<br />
Phật Giáo Nhựt Bổn, Triều Tiên, Trung<br />
Hoa thì họ đã bỏ cái lệ nầy từ lâu rồi …)<br />
Phần trên đã dẫn được trích trong bài<br />
nói về các vị Khất Sĩ, tức là những vị<br />
tu hành theo Phật Giáo Phái Nam Tông,<br />
với tựa là “Phật Giáo Khất Sĩ” trong<br />
trang Web Tạp Chí Thư Viện Hoa Sen.<br />
Cũng có năm, có Chùa họ tổ chức đi<br />
Khất Thực trong mùa an cư kiết hạ đúng<br />
3 tháng, hay đi thêm 3 tháng kiết đông để<br />
cầu an cho bá tánh. Khi đi thì phải chưn<br />
không, áo Cà Sa thì phải chỉnh tề, mắt<br />
ngó thẳng về phía trước. Không được<br />
liếc ngang liếc dọc như kẻ phàm phu,<br />
nhưng trong số thầy đi Khất Thực hiện<br />
nay mà tôi đã nhìn thấy, thì họ thường<br />
nhìn từ phía đàng trước còn xa. Nếu<br />
người nào mà thò tay vào túi quần móc<br />
bóp, thì họ dừng lại tươi cười chào hỏi,<br />
còn người nào phớt tỉnh ăng lê, thì họ<br />
cũng lạnh lùng như người đi trong gió<br />
rét. Như vậy thì không đúng với phẩm<br />
hạnh của ngày lễ Khất Thực, vì những<br />
người thầy khi đi khất thực thì chỉ đi xin<br />
đúng có 7 căn nhà mà thôi, bất luận giàu<br />
hay nghèo. Khi nhận vật thực của đàn<br />
na thí chủ cúng dâng, chỉ độ chừng nửa<br />
bình bát là đủ ăn trong một bữa. Sau đó<br />
họ đi vòng theo trục lộ để cầu an cho bá<br />
tánh, rồi về chùa tịnh dưỡng.<br />
Còn hôm nay, ngay tại thành phố<br />
Cabramatta nầy, được mệnh danh là cửa<br />
ngỏ của miền Tây, thủ phủ của cộng<br />
đồng người Việt Nam đang định cư trên<br />
nước Úc, có cả những hình tượng 12<br />
con giáp và cả hình tượng tứ linh như:<br />
Long, Lân, Quy, Phụng. Có một con heo<br />
nái với bầy heo con, một con bò cái với<br />
con nghé để ngụ ý phát tài, và 2 con sư<br />
tử đứng canh cửa trước cái nhà băng<br />
Commonwealth dường như là hai tên<br />
võ tướng. Nhờ vậy mà cái nhà băng nầy<br />
thân chủ rộn rịp suốt ngày, mấy cái máy<br />
rút tiền tự động ATM đặt ngay trước<br />
cửa. Người nào muốn vô Club sớm thì<br />
họ sẽ đến đây đút thẻ vào, với nét mặt<br />
vui tươi hớn hở. Khi chiều về thì vẽ mặt<br />
lại buồn so, âu đó cũng là một lẽ thường<br />
tình trong thú vui cờ bạc…<br />
Người Việt, người Hoa, người Miên,<br />
người Lào, người Thái… đều quy tụ<br />
về đây làm ăn buôn bán rất là sầm uất.<br />
Chùa chiềng đã mọc lên rất nhiều, chùa<br />
nầy cách chùa kia chẳng bao xa, nên đã<br />
đáp ứng đủ nhu cầu tâm linh của người<br />
sùng đạo. Cũng chính vì chùa mọc lên<br />
nhiều như vậy, nên mới có một sự cạnh<br />
tranh. Bởi chùa nào mà quy tụ được<br />
nhiều Phật tử thì kể như đã ăn nên làm<br />
ra. Vì trên thực tế các tài sản của nhà<br />
chùa, đều do của thập phương bá tánh<br />
mà ra, chớ từ xưa tới nay, đâu có ông<br />
Phùng Nhân<br />
thầy chùa nào mà đi làm mướn. Đành<br />
rằng mỗi cái đám ma, nếu có ai rước thì<br />
cũng có cúng dường, nhưng thân chủ<br />
của chùa nào, thì chùa đó hưởng. Đó là<br />
luật lệ bất thành văn, bởi lẻ người Phật<br />
tử khi đi chùa nào, thì họ có nguyện<br />
vọng khi chết được để tấm di ảnh trong<br />
ngôi chùa đó cho con cháu sau nầy dễ bề<br />
thăm viếng.<br />
Những người già cả, không cần đi<br />
đâu xa. Từ ga xe lửa Cabramatta nếu<br />
đôi chưn còn khỏe thì đi bộ cũng tới<br />
mấy chùa, còn người nào yếu đuối thì<br />
đón xe Bus đi chừng vài ba trạm. Đó là<br />
tôi chỉ nói đi lễ Phật, chùa nào cũng là<br />
chùa, còn nếu muốn lựa chùa nào vừa<br />
ý thì phải đi xa. Chắc có lẻ vì vậy mà<br />
mấy ông thầy thường lập chùa ở những<br />
chỗ gần nơi công cộng, chớ không phải<br />
như ngày xưa, chùa thì phải xây cất trên<br />
rừng, những nơi thâm sơn cùng cốc, để<br />
cho mấy chú tiểu, ni cô, họ không có dịp<br />
nhìn thấy chuyện đời trần tục mà giao<br />
động tinh thần, nên việc tu hành ở vào<br />
thời đó rất nghiêm. Nếu có người nào<br />
muốn hoàn tục, thì phải được sư phụ xả<br />
ấn, rồi mới được nhập thế xuống trần.<br />
Chớ không phải như bây giờ, có nhiều<br />
ông thầy chùa mua chiếc điện thoại<br />
thông minh, rồi chơi Facebook giao lưu<br />
cùng thiên hạ. Có một ông thầy chùa còn<br />
ở trong nước, pháp danh Thích Thanh<br />
Cường rất chịu chơi. Khi ông ta lấy tiền<br />
của bá tánh cúng dường, rồi order một<br />
chiếc iphone loại xịn. Sau đó ông ta<br />
trịnh trọng, làm lễ đập hộp để tiếp nhận<br />
cái phone, mà ông ta đã quên rằng mình<br />
là một thầy tu, đang ở trong chùa với cái<br />
đầu trọc lóc. Chính vì những điều sa đọa<br />
đó, nó bay tới tai Giáo Hội Phật Giáo<br />
Việt Nam nên ông ta đã bị dũa tơi bời<br />
và còn giáng chức, sau đó cuộc đời khổ<br />
hạnh tu hành của ông ta không biết đi về<br />
đâu nữa.<br />
Trong khi tôi ngồi viết bài nầy, thì<br />
cũng có một nguồn tin, nói rằng khứa<br />
Thích Thanh Cường nầy đã từng mặc<br />
quần sọt, đội nón cối ôm súng AK 47<br />
ngồi dưới tàu tuần cảnh của hải quân<br />
Cộng Sản mà đi ra tuốt ngoài hai quần<br />
đảo Hoàng – Trường Sa trong oai phong<br />
như một người chiến sĩ, như vậy chắc<br />
khứa là một đảng viên đội lốt tu hành.<br />
Rồi cũng có một nguồn tin, nói rằng<br />
hiện nay khứa nầy đang ở Mỹ, để xâm<br />
nhập vào hàng giáo phẩm của Phật Giáo<br />
Việt Nam Hải Ngoại. Nghe vậy thì hay<br />
vậy, chớ tôi cũng không để ý làm gì. Vì<br />
bài viết nầy không có mục đích nhắm tới<br />
ông ta, mà tôi muốn nêu lên tình trạng<br />
hiện nay thầy chùa ở đâu mà nhiều quá.<br />
Như vậy thì ai là thầy chùa thiệt, còn ai<br />
là thầy chùa giả đây?<br />
Bao nhiêu sự bê tha đó, nó làm cho<br />
đạo Phật mang tiếng quá nhiều. Như ở<br />
tỉnh Long An bây giờ, có một ông thầy<br />
xây một cái Tịnh Thất Bồng Lai, cũng<br />
có rất nhiều người sùng đạo đến đó làm<br />
công quả và cúng tiền, nhờ vậy mà chùa<br />
nầy càng thêm phát đạt. Nhưng ở trong<br />
cái Tịnh Thất Bồng lai nầy lại có rất<br />
nhiều chú tiểu. Có 2 chú tiểu ca hát nhạc<br />
trử tình rất hay, nên đã đi dự thi “Thách<br />
Thức Danh Hài” của nghệ sĩ Trấn<br />
Thành trên thành phố Sàigon, được Ban<br />
Giám Khảo chấm giải nhứt với giọng<br />
ca vàng, sau đó được một hãng dĩa mời<br />
để ký contract thâu băng. Cái cảnh giàu<br />
sang bắt đầu hiện ra trước mặt, nhưng<br />
đã bị Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam liếc<br />
mắt canh chừng. Vì cho rằng hai chú<br />
tiểu nầy khi đi thi mặc “đồ nâu”, do<br />
đó đã phạm tới Giáo Quy của luật nhà<br />
Phật. Chưa hết, tới lúc nầy thì dậu đổ<br />
bìm leo. Bao nhiêu nhà báo, Youtuber,<br />
Facebooker mới tìm tới nơi phỏng vấn,<br />
rồi chánh quyền sở tại vào cuộc. Họ đưa<br />
ra chứng cứ và khai sanh, là 2 chú tiểu<br />
nầy là con của ông thầy có bằng chứng<br />
rõ ràng không chối cãi …<br />
Vụ đó hôm nay đã tạm yên. Vì dư<br />
luận quần chúng chỉ nổi lên có một thời,<br />
chớ không ai ở không mà đi bới lông<br />
tìm vết. Đó là ở trong nước, còn ngoài<br />
nước thì sao? Đây là một câu hỏi lớn cho<br />
những vị Hòa Thượng, Thượng Tọa, Đại<br />
Đức và Ban Trị Sự tại các chùa… Chúng<br />
ta có công nhận một ông thầy có quyền<br />
sở hữu của cải riêng tư không? Hay ông<br />
thầy chỉ có bổn phận hoằng dương đạo<br />
pháp, để giáo hóa chúng sanh, không<br />
đi vào con đường mê lộ mà gây tội ác?<br />
Chính cái giềng mối của đạo Phật là từ<br />
xưa tới nay, cửa chùa rộng mở, ai cũng<br />
có thể bước vào. Người lỡ đường được<br />
chùa cho ăn một bữa cơm. Chớ không<br />
phải như ngày nay, ở trong nước, cũng<br />
như hải ngoại hiện giờ, mỗi bữa cơm<br />
phải có một cái vé kèm theo, giá cả thì<br />
tùy mỗi chùa ấn định.<br />
Riêng ở xứ Úc Châu nầy, kể từ khi<br />
đầu thập niên 1980, đã có mấy ông thầy<br />
đi vượt biển rồi được định cư trên cái xứ<br />
Úc Châu nầy. Lúc đầu chỉ lập nên Nhà<br />
Nguyện, sau đó mới lập Chùa. Không<br />
người thầy chùa nào có của cải riêng tư,<br />
mà chỉ có hai bàn tay trắng. Tất cả mấy<br />
chục ngôi chùa hiện nay, đều do bá tánh<br />
lập nên. Họ chỉ có công tu, rồi rao giảng<br />
giáo lý của nhà Phật cho quần chúng thức<br />
tỉnh để tu hành. Chớ không phải như bây<br />
giờ, mỗi ông thầy nào nếu có uy tín với<br />
Phật tử thì họ đều có ý làm chủ một ngôi<br />
chùa. Như vậy mới thường có cái cảnh<br />
nấu hủ tiếu chay, bánh canh chay, bún