Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
TẢN MẠN<br />
Nhớ<br />
những cơn mưa đầu Hạ<br />
Mấy chục năm rồi, những tất niệm, những ký ức hồn nhiên, trong<br />
bật hối hả của đất thị thành trẻo của một thời… tắm mưa.<br />
khiến con người có thêm Quê tôi là một ngôi làng nhỏ nằm<br />
nhiều những mối lo toan. Nhưng khép mình bên những triền núi thấp<br />
không hiểu sao tôi vẫn luôn mong của miền đất trung du xứ Thanh. Quê<br />
nhớ có lại được khung cảnh và cảm nghèo và lam lũ, nhưng rất đỗi yên<br />
giác của một buổi chiều mưa mùa Hạ bình. Ký ức tuổi thơ tôi, dĩ nhiên có<br />
ngày xưa. Một buổi chiều với cơn mưa nhiều điều để nhớ. Một trong nhiều<br />
bất chợt và không nói với nhau bất cứ những kỷ niệm đó, có cả tiếng sấm<br />
lời nào, nhưng không hiểu sao buổi chớp của những cơn mưa đầu mùa.<br />
chiều mưa hôm đó tôi vẫn nhớ như in Thậm chí, tôi còn nhớ như in những<br />
đến tận hôm nay…<br />
kinh nghiệm dân gian mà ông cha tôi<br />
Cơn giông tới bất ngờ chân mây vẫn thường truyền khẩu cho đám con<br />
tím<br />
cháu chúng tôi mỗi khi có cơn giông<br />
Màn mưa chiều mở dấu lớp son đầu Hạ, như “cơn giông núi Nưa vác<br />
môi<br />
bừa mà chạy, cơn giông núi Là cứ tà<br />
Nét hoang vu hiu hắt đã lâu rồi tà mà đi”. Những kinh nghiệm dân<br />
Chiều lưng núi, nhớ em, mưa mùa gian đó, có lúc đúng lúc sai, nhưng về<br />
hạ…<br />
cơ bản là đúng và khi đã lớn lên, tôi<br />
(Thơ Bùi Thanh Tiên) hiểu nó đã được đúc kết qua rất nhiều<br />
Chớm hạ, “ông trời” thường trở đời. Chỉ tiếc là đám con cháu hiện nay,<br />
nên khó tính lạ. Bất chợt nắng, bất có được nghe lại những câu đại loại<br />
chợt mưa. Mua ồn ào sôi nổi chứ như thế, cũng không biết định hướng<br />
không lề rề sướt mướt. Mưa đến nỗi núi Nưa ở phía nào, núi Là ở hướng<br />
“… Mối nhỏ bay cao, mối già bay thấp. đâu. Bởi vì những ngọn núi thấp đó<br />
Ông mặt trời. Rối rít. Tìm nơi ẩn nấp” đã bị nạn khai thác đá san phẳng tự<br />
(thơ Trần Đăng Khoa). Mưa đấy, rồi lại khá lâu rồi.<br />
tạnh ngay, dù sấm chớp có thể vẫn Ngày ấy, cứ cuối Xuân đầu Hạ là<br />
ùng oàng rạch toác bầu trời...<br />
tôi rất thèm được ngắm mưa, được<br />
Chưa hẳn đã hoàn toàn giống tắm mưa và mong thật nhiều cơn<br />
nhau. Nhưng tôi đã lớn lên qua bao mưa. Mẹ từng bắt gặp tôi ngồi tư lự<br />
mùa mưa đầu Hạ như thế! Để giờ đây, bên hiên nhà cả tiếng đồng hồ, mặc<br />
mỗi khi bắt đầu có những cơn mưa cho những màn mưa quất ràn rạt vào<br />
rào báo hiệu mùa Hạ đã trở về, dù mặt. Bà bảo tôi là kẻ bị “trời đày”, rằng<br />
không được chạy ào ra tồng ngồng lớn lên đời con sẽ chẳng sung sướng<br />
tắm mưa, không được chạy đi nhặt gì đâu, vì ai lại cứ đi đâm đầu ra chỗ<br />
hoa gạo rơi để ăn đến đỏ cả môi, phong sương mưa gió? Lời mắng yêu<br />
không được mang đơm mang đó đi của đấng sinh thành có thể chưa hẳn<br />
bắt cá bắt ếch ngoài đồng… tôi vẫn đúng, nhưng lúc đó chính tôi cũng<br />
không thể nguôi ngoai những kỷ không cắt nghĩa nổi tại sao mình lại<br />
thích cắm mặt, đâm đầu ra chỗ mưa<br />
chỗ gió, chỗ mà đến ông mặt trời<br />
cũng phải vội vàng đi tìm nơi ẩn nấp<br />
như ý thơ của Trần Đăng Khoa!<br />
Một buổi chiều đúng giờ tan học<br />
thì cơn mưa giông ập đến. Tôi băng<br />
qua cánh đồng làng mặc cho lũ bạn í<br />
ới gọi ở lại trường trú mưa. Mưa gió<br />
ràn rạt quất liên hồi kỳ trận, khiến một<br />
thằng bé còm nhom như tôi cứ lảo<br />
đảo giữa cánh đồng. Mấy chú cá rô<br />
theo dòng nước chảy ngược đã rạch<br />
lên bờ mương. Đưa chiếc cặp sách<br />
vào trong bụng áo đã ướt sũng nước,<br />
tôi chỉ việc thò tay nhặt cá cho vào túi<br />
quần. Lúc hai túi quần đã đầy cá rô, ở<br />
rãnh nước từ ruộng cao chảy xuống<br />
ruộng thấp, có một khối cá chạch<br />
đang cuộn vào nhau lăn theo dòng<br />
nước cạn trông như quả bưởi (sau này<br />
tôi mới hiểu đó là hiện tượng giao<br />
phối của loài cá chạch). Đưa chiếc mê<br />
nón trên đầu ra, rất nhanh trí vừa chạy<br />
theo “quả bưởi” đó tôi vừa dùng hai<br />
hàm răng lập cập của mình cắn thủng<br />
một lỗ trên chóp nón và hứng trọn<br />
“quả bưởi” cá chạch chui vào. Nhưng<br />
vì lỗ thủng ở chóp nón quá nhỏ (tôi<br />
cắn thủng để có ý cho nước chảy ra và<br />
hứng lại cá), nước chưa chảy hết ra<br />
ngoài thì những con cá chạch dường<br />
như bừng tỉnh. Chúng nhảy toán loạn<br />
ra bên ngoài khiến tôi chỉ dùng tay<br />
kịp “be” lại được vài con. Đúng lúc đó,<br />
có một giọng cười khúc khích của cô<br />
bé cùng xóm, chắc chạy về trước tôi<br />
nhưng vẫn dính mưa và đang thu lu<br />
ngồi bên trong một chiếc cống cạn<br />
gần đó. Tôi chạy lại phía chiếc cống<br />
như một phản xạ hoàn toàn tự nhiên.<br />
Mặt tái mét và chân tay nhợt nhạt,<br />
nhưng vẫn cười rất vô tư kéo vạt áo cô<br />
bạn gái thuở thiếu thời ra và không<br />
cần biết bạn có đồng ý hay không, tôi<br />
lộn ngược một bên túi quần cho tất<br />
cả số cá rô vào đó rồi túm áo lại. Hai<br />
đứa cứ thu lu ngồi như thế mà lập cập<br />
run cho đến khi trời ngớt mưa…<br />
Mấy chục năm rồi, những tất bật<br />
hối hả của đất thị thành khiến con<br />
người có thêm nhiều những mối lo<br />
toan. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn<br />
luôn mong nhớ có lại được khung<br />
cảnh và cảm giác của một buổi chiều<br />
mưa mùa Hạ ngày xưa. Một buổi chiều<br />
với cơn mưa bất chợt và không nói với<br />
nhau bất cứ lời nào, nhưng không<br />
hiểu sao buổi chiều mưa hôm đó tôi<br />
vẫn nhớ như in đến tận hôm nay…<br />
Lê NGUyễN<br />
(Tổng hợp)<br />
30 CẠNH TRANH & NGƯỜI TIÊU DÙNG<br />
Số 27 - 2011<br />
v C<br />
A