You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
BỐ GIÀ<br />
Mario Puzo<br />
Giữa bữa cơm mụ vợ hỏi: "Tối nay ông có ra cửa hàng không?" Lão gật đầu. Sao lại không nhỉ? Mụ<br />
coi trọng nghề nghiệp của chồng thật... nhưng chẳng hiểu quái gì hết. Mụ cũng như mấy người ngoài<br />
cứ tưởng đâu trong nghề này quan trọng nhất là vấn đề kỹ thuật, nghĩa là phải lo rửa ráy, tô điểm làm<br />
sao cho người nằm trong hòm mặt mũi tươi tỉnh như lúc còn sống. Về vụ này thì Bonasera nhất. Nổi<br />
tiếng quá rồi. Họ đâu biết chính sự hiện diện của ông chủ nhà đòn mới là vô cùng cần thiết.<br />
Tang gia đòi hỏi Bonasera phải có mặt trong đêm chót hết, lúc người thân của họ còn quàn lại cửa<br />
hàng, đợi bà con tới phúng điếu. Con người của Bonasera quả có hạp với sự chết chóc. Khuôn mặt<br />
rầu rầu, trang nghiêm là cả một sự ai-điếu, giọng lão ề à đều đều đúng như giọng đám ma. Lão có<br />
nghệ thuật trấn áp sự khóc lóc bi thương quá lố cũng như dọa dẫm con nít quấy nhiễu những lúc tang<br />
gia bối rối. Nhất định không xen vô công việc gia chủ nhưng cần đến là Bonasera có mặt ngay. Vì<br />
vậy đã nhờ vả cửa hàng lão một lần là nhà "có việc" không thể quên nổi... cũng như Bonasera không<br />
bao giờ để "thân chủ" nằm trơ một mình trong một đêm cuối cùng của cuộc đời.<br />
Trên phương diện nghề nghiệp, Bonasera coi trọng đêm vĩnh biệt lắm. Cơm nước xong lo chợp mắt<br />
một lúc cho tỉnh táo, dậy rửa mặt cạo râu đàng hoàng, thoa phấn nhiều nhiều cho trơn tru và không<br />
quên súc miệng nước thuốc cho thơm tho. Quần áo dĩ nhiên là phải mới thay, giặt ủi thẳng nếp, sơ mi<br />
trắng bong, ca vát đen, bộ đồ nỉ đen, vớ đen giày cổ đen kinh . Ngay mớ tóc lão cũng phải đen, chẳng<br />
phải nhuộm cho trẻ trung như mấy lão người đồng hương mà hoàn toàn vì lý do nghề nghiệp. Một<br />
mái tóc muối tiêu coi bộ kém trang trọng!<br />
Xong đĩa súp, mụ vợ dọn đĩa bít-tết sà-lát và ly cà-phê đen là xong bữa. Ngồi nhấm nháp cà-phê lót<br />
khóiCamellão nghĩ đến đứa con gái, mụn con độc nhất vừa trải qua một cơn đại nạn. Khuôn mặt xinh<br />
xắn của nó nhờ giải phẩu thẩm mỹ hoàn toàn không để lại vết tích nhưng ánh mắt con nhỏ vẫn<br />
nguyên vẹn sự hãi hùng làm lão không dám ngó. Phải cho nó một dịp sống xa nhà để thời gian và<br />
khung cảnh mới may ra hàn gắn được nỗi bi thương. Chỉ có chết mới hết... chớ đau khổ, hãi hùng có<br />
bao giờ vĩnh viễn? Chính nghề chôn người khiến Bonasera luôn luôn lạc quan!<br />
Bỗng đâu chuông điện thoại ở phòng khách reo vang. Có lão ở nhà mụ vợ có bao giờ nghe phôn?<br />
Bonasera tợp hết ly cà-phê, dụi tàn thuốc và vừa đi lại máy vừa nới cà vạt, cởi nút sơ mi sẵn để nghe<br />
xong chỉ việc ngả người nghỉ lưng giây lát.<br />
Nhấc phôn lên Bonasera "Hello" thật lịch sự và nghe đầu dây đằng kia có một giọng nói sẵng: "Tom<br />
Hagen đây. Tôi gọi nhân danh Ông Trùm, theo lời ổng yêu cầu."<br />
Bonasera nghe nhói một phát nơi bụng, choáng váng cả người, ông Trùm Corleone! Vậy là sắp có<br />
chuyện rồi! Hơn một năm nay mối nợ canh cánh bên lòng nghe chừng đã nhạt. Hồi mới đầu thấy hai<br />
thằng súc sinh khốn khổ khốn nạn, bị một trận gần chết vì dám đụng đến con cưng của bạn Ông<br />
Trùm Corleone, lão quả thực dám làm bất cứ điều gì ông bạn nhờ vả lại lắm. Nhưng bây giờ thì...<br />
Xưa nay lòng biết ơn còn đi mau hơn nhan sắc nữa! Giọng lão thốt nhiên rụng rời: "Vâng, tôi hiểu<br />
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ<br />
Nguồn truyện: vnthuquan.net