28.03.2017 Views

hmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

BỐ GIÀ<br />

Mario Puzo<br />

Sau đó ít lâu một buổi sáng Chúa nhựt Albert đưa vợ đi thăm bà chị ở Brooklyn. Bà chị goá chồng<br />

nên đúng theo truyền thống Sicily, cậu em Albert có bổn phận gánh đỡ phần nào trách vụ của người<br />

quá cố nghĩa là lâu lâu xuống thăm một lần coi gia đình chị có chuyện gì không. Hồi này ông em cần<br />

xuống luôn vì thằng cháu 20 tuổi mồ côi cha, mẹ không dạy bảo nổi đã có triệu chứng hoang đàng,<br />

phá phách. Có lần ông cháu Thomas đua đòi chúng bạn đi hoang đã dám “ăn hàng” bậy một cú suýt<br />

ở tù, nếu cậu Albert không nhờ vả các anh em “bỏ qua cho nó một lần.” Dĩ nhiên ông cậu cũng dằn<br />

lòng cho Thomas hưởng cái án treo với một lời cảnh cáo vắn tắt: “Tha cho mày lần này! Mày còn<br />

làm cho má mày buồn một lần nữa, một lần nữa thôi là tao đập chết!” Ở một gia đình nào khác có lẽ<br />

đó chỉ là một khuyến cáo cậu cháu thân tình, dằn mặt sơ sơ. Nhưng với ông cậu Albert thì phải hiểu<br />

là một đe doạ thiết thực vì tuy nổi danh sừng sỏ trong đám nhóc con khu Brooklyn, thằng Thomas<br />

xưa nay vẫn ngán ông cậu hung thần lắm lắm.<br />

Đêm hôm trước – đêm thứ Bảy mà – Thomas theo mấy thằng bạn đi chơi gần sáng mới mò về nên<br />

ngủ miết đến trưa chưa thèm dậy. Má nó vô phòng khe khẽ đánh thức, dậy đi mặc quần áo đàng<br />

hoàng ra ăn cơm trưa, bữa nay Chúa nhật có cậu mợ Albert xuống chơi ở lại dùng bữa luôn. Nó càu<br />

nhàu: “Má để tôi ngủ. Ai cũng thây kệ họ!” Cửa phòng mở he hé nên ngôn ngữ của nó lọt sao nổi<br />

cặp tai ông cậu Albert? Nhưng thấy bà chị đi ra có vẻ sượng sùng Albert đành phải lờ đi như không<br />

nghe thấy gì để ngồi ăn cho vui vẻ cả nhà.<br />

Hỏi bà chị “hồi này thằng Tommy có láo lếu gì không” thì bà ấy lắc đầu. Nhưng không may cho<br />

thằng khốn là lúc vợ chồng Albert sắp sửa ra về thì nó ở trong phòng khật khưỡng mò ra, lừng khừng<br />

chào một phát lấy lệ rồi mò xuống bếp và sau đó ré lên:<br />

- Coi, đói bụng quá xá mà má không để phần cơm hả? Có cái gì ăn đâu?<br />

- Cơm thì có bữa, dậy mà ăn. Không có lệ để phần những thằng ngủ nửa ngày mới dậy!<br />

Thực ra sự cằn nhằn mất nết của Thomas chỉ có tính cách “ngôn ngữ thời đại” chớ chẳng phải nó<br />

dám hạch sách bà mẹ hay cố tình làm xấu mặt cả nhà. Nhưng có lẽ vì ngủ chưa đã giấc hay đói bụng<br />

đâm cáu kỉnh sao đó nên lỡ buột miệng chửi thề một câu, quên béng ngay sự hiện diện của ông cậu<br />

Albert nãy giờ đang hầm sẵn:<br />

- ĐM... không để phần thì thôi! Đây đi ăn nhà hàng... thiếu gì...<br />

Nó vừa buột miệng có thế chưa kịp hối tiếc thì đã bị ông cậu Albert chồm tới vồ cứng... như mèo vồ<br />

chuột vậy. Ra thằng này bây giờ mất dạy quá. Dám chửi thề, dám đối đáp với mẹ nó hỗn láo tới cỡ<br />

này sao? Hàng ngày nó vẫn mở miệng ăn nói với mẹ nó như vậy chắc? Chẳng cần biết là bữa nay nó<br />

mới trở chứng hỗn láo... hay ăn nói mất dạy đã quen nhưng trừng trị một trận ngay tại chỗ là việc<br />

phải làm ngay.<br />

Phải nhìn nhận là Thomas gặp ngày xui xẻo nên lãnh nguyên vẹn một trận đòn trừng trị đích đáng,<br />

thẳng tay và đúng phương pháp. Hai người đàn bà đứng ngoài sợ hết hồn, không dám lên tiếng can<br />

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ<br />

Nguồn truyện: vnthuquan.net

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!