28.03.2017 Views

hmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

BỐ GIÀ<br />

Mario Puzo<br />

Làm cạn ly rượu, Jules tới rót thêm ly nữa nói tiếp:<br />

- Có cái này thực là kỳ cục. Hút thuốc nhiều quá có thể chết. Nhậu nhiều, làm việc nhiều... cũng vậy.<br />

Đến ăn mà ăn nhiều, nhiều quá cũng dám chết cơ mà? Đúng vậy, có thể như vậy thực? Xét trên<br />

phương diện y học chỉ có một vụ không thể làm đến chết được, ấy là cái vụ đàn ông đàn bà yêu nhau.<br />

Yêu nhiều, quá nhiều chẳng thể chết người mà thiên hạ lại bày đặt biết bao nhiêu thứ chướng ngại<br />

vậy. Nó chỉ có hơi phiền đối với đàn bà. Tao có thiếu gì thân chủ bắt buộc không nên, không thể có<br />

con nữa. Đẻ lần nữa là nguy... là có thể “đi” luôn đấy. Dĩ nhiên hoảng thì có hoảng... nhưng cỡ tháng<br />

sau đã thấy mặt mò lại “Thưa bác-sĩ... hình như tôi có bầu.” Còn hình như thế nào được... thử thỏ chỉ<br />

tổ chết thêm một con! Chừng tao trách “Thì tôi đã biểunguy hiểm lắm kia mà” mày có biết họ trả lời<br />

sao không? Họ cười mủm mỉm rằng: “Thưa vợ chồng tôi... người Công giáo. Dạ, phải tuân luật<br />

đạo!”<br />

Có tiếng gõ cửa. Hai gã bồi đẩy vô chiếc xe 4 bánh nhỏ xíu đầy săng-uých nóng và bình cà-phê.<br />

Chúng rút tấm mặt bàn ở dưới xe ra hý hoáy bày thức ăn.<br />

Ba đứa xúm lại ăn săng-uých uống cà-phê. Johnny dựa lưng vào ghế đốt điếu thuốc hỏi móc Jules:<br />

- Mày nói mày cứu người nhưng... hành nghề phá thai?<br />

Jules chưa kịp trả lời thì Lucy ra miệng:<br />

- Anh biết không... vì Jules thực sự muốn giúp mấy con nhỏ lỡ dại, để tụi nó khỏi điên đầu tự tử hoặc<br />

phá bừa bãi chỉ cốt tống được bào thai ra...<br />

- Đâu phải giản dị có vậy! Sự thực tao đi vào ngành giải phẫu và tao lại khéo tay. Tao biết nhiều quá,<br />

biết hết nên đâm khổ vào thân. Tao mổ phanh bụng một thằng, tao coi rõ và tao biết chắc rằng chỗ<br />

ung thư hay ung nhọt của nó thế nào cũng làm độc trở lại và hết thuốc chữa. Vậy mà phải mỉm cười<br />

bảo nó cứ đi về đi, yên chí! Có những con bé đau khổ vì ung thư và tới tao, tao cắt một bên vú và<br />

sang năm cúp nốt bên còn lại. Năm sau nữa thì tao nạo sạch buồng trứng như hột dưa hấu vậy. Chết<br />

chắc chứ sống sao nổi? Nhưng mấy thằng chồng thì cứ phôn lại hỏi: “Bác sĩ thử nghiệm xong chưa<br />

ạ? Có gì lạ không ạ?”<br />

Tao phải mướn một con nhỏ phụ tá chỉ để trả lời những cú phôn trên và làm nhưng việc vặt để<br />

chuyên tâm vào việc chẩn bệnh, trị bệnh sau khi đã có đủ hồ sơ. Tao chỉ để ra ít thời giờ tiếp bệnh,<br />

làm ăn bận rộn quá mà? Thông thường chỉ những ca hết thuốc chữa tao mới chịu tiếp xúc với thằng<br />

chồng, mà cũng chỉ để ra có hai phút điện thoại. Tao cho biết ngay tình trạng tuyệt vọng, dĩ nhiên<br />

chúng hiểu chớ... nhưng vẫn làm bộ chưa nghe rõ để hỏi dấm dớ những câu vớ vẩn. Tao bực những<br />

sự ngớ ngẩn đó và ghét phải nói sự thực.<br />

Đó là lý do tao nhảy vào nghề phá thai. Dễ dàng mà lại sạch sẽ. Làm phúc làm đức, ai nấy cũng hể<br />

hả cả vì trút được một gánh nặng. Nó lại hạp với tính tao nữa chớ? Trên nguyên tắc, tao không coi<br />

một bào thai 2 tháng là một người, do đó không có vấn đề nhân mạng. Tao khoái làm vì nghề này<br />

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ<br />

Nguồn truyện: vnthuquan.net

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!