28.03.2017 Views

hmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

BỐ GIÀ<br />

Mario Puzo<br />

đóng kín. Nó có thể hát thử mà không sợ ai nghe thấy. Johnny lấy hơi thử ca thật chững chạc một<br />

bản tình ca “ruột” hồi đó. Giọng nó cất lên cao vút, thật khoẻ như những lần biểu diễn trước công<br />

chúng vậy. Chỉ chờ một phát nhói đau ở cổ họng là rồi! Nhưng không sao cả, không cảm thấy trở<br />

ngại gì hết. Nó lắng nghe lại chính giọng mình. Đồng ý nghe bây giờ lạ hẳn nhưng Johnny khoái vậy.<br />

Nghe trầm hơn. Một giọngnam rõ ràng chớ không phải...đồng nam . Nó trầm và phong phú. Johnny<br />

đi một hơi dứt bản và ngồi lặng yên suy nghĩ.<br />

Nó bỗng giật bắn mình “Khá lắm... khá lắm lắm mày!” Quay lại thấy Nino đứng sững trước cửa. Một<br />

mình nó, Johnny tối kỵ đang hát một mình có người nghe lọt. Nhưng một mình thằng Nino thì được.<br />

Không sao hết! Nó lên tiếng:<br />

- Nino... mày cho hai con nhỏ de đi dùm tao cái! Mày biểu tụi nó về đi...<br />

- Mày nói đi. Sao lại tao nhỉ? Cả hai con cùng ngoan ngoãn quá mà... đuổi nó về sao được? Vả lại tao<br />

vừa yêu con nhỏ của tao tới hai lần bây giờ nỡ lòng nào để cho nó nhịn đói bò về nhà?<br />

Thôi được, kệ cha chúng. Có hát dở như hạch mà có chúng nó nghe đã sao chưa nào? Johnny nhấc<br />

phôn kêu gấp một thằng nhạc trưởng ở Palm Beach, mượn đặc biệt cho Nino một câymandoline . Nó<br />

hét lớn: “Giờ này ở California có ma nào chơimandoline nữa bố?” Johnny phải la lớn hơn: “Cứ kiếm<br />

bằng được cho tao”.<br />

Thế là chỉ một lát sau nhà đầy nhóc những dụng cụ ghi âm. Hai con nhỏ được nhờ làm “điều chỉnh<br />

viên” để canh máy cúp máy. Ăn cơm tối xong Johnny nhờ Nino đệmmandoline để nó biểu diễn lại<br />

tất cả những bản “ruột” ngày nào. Nó hát thật tự nhiên, thật khoẻ, không cần giữ giọng. Mà cổ họng<br />

nó có sao đâu? Vậy là tha hồ hát, hát mãi. Trong khoảng thời gian mất giọng biết bao nhiêu lần<br />

Johnny đã suy nghĩ nhiều về cách thức trình bày từng lời ca câu ca, phải biểu diễn khác hẳn hồi<br />

trước. Nó đã hát trong đầu, đặc biệt nhấn mạnh chỗ nào, như thế nào cho thật văn minh. Bây giờ nó<br />

hát thật và chừng đó mới thấy nhiều chỗ trình bày trong tưởng tượng thì được lắm nhưng hát thật, hát<br />

lớn lên lại hỏng rõ. Nó không cần nghe nữa mà tập trung vào cách thức trình bày. Cũng trật nhịp,<br />

nhưng chỉ tại nghỉ hát quá lâu! Luyện lại là đâu vào đấy chắc. Bao nhiêu năm hành nghề, có cả một<br />

máy nhịp trong đầu... thì còn trật thế nào?<br />

Lúc Johnny ca xong, em Tina mắt sáng lên chạy tới bá cổ hôn ngon lành. Em khen một câu rất vô<br />

duyên là “Bây giờ em mới hiểu tại sao má em hồi đó mê coi Johnny Fontane đến thế.” Gặp trường<br />

hợp nào khác chắc chắn em sẽ lãnh phản ứng ê mặt song tối nay Johnny và Nino chỉ cười hề hề.<br />

Johnny cho chơi lại cuốn băng để lắng nghe, phân tích kỹ giọng mình. Giọng ca thay đổi, thay đổi<br />

nhiều nữa nhưng rõ ràng vẫn là Johnny Fontane, chững chạc, phong phú! Có hồn, có tình cảm mà kỹ<br />

thuật trình diễn thì cao độ, phải nói là bực thầy. Mới gượng lại đã vậy thì rồi đây hẳn không chê<br />

được! Nó cười hỏi Nino:<br />

- Giọng tao khá đấy chứ?<br />

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ<br />

Nguồn truyện: vnthuquan.net

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!