28.03.2017 Views

hmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

BỐ GIÀ<br />

Mario Puzo<br />

dám nhận còn có chỗ khả dĩ.<br />

Hagen và Lampone đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên quá. Ra thằng Michael vẫn còn ngây ngô, vẫn<br />

chưa thể so sánh vớiBố-Già về khoản dứt khoát! Một thằng hèn hạ như Carlo Rizzi thì còn buộc, còn<br />

ép nó nhận tội làm gì cho mất công? Tội phản bội đã rành rành, đã rõ quá rồi! Không lẽ thằng<br />

Michael còn e ngại xử sự có phần độc đoán có thể kết oán oan một thằng vô tội? Bộ nó nghĩ là Carlo<br />

rất có thể có phần nào oan ức, chỉ có cách tự miệng nó nhìn nhận mới hoàn toàn tin tưởng được?<br />

Đúng là Michael đã nghĩ vậy. Không thấy Carlo trả lời nó ôn tồn dẫn dụ:<br />

- Mày khỏi sợ hoảng! Mày sợ tao giết mày để con em tao goá chồng... và hai đứa cháu tao mồ côi<br />

cha chắc? Không đời nào có chuyện đó đâu, mày đừng quên tao vừa nhận đỡ đầu cho một đứa xong!<br />

Cùng lắm là mày từ nay không được hưởng một tí quyền lợi gì trong gia đình, có vậy thôi. Tao sẽ<br />

cho chúng nó đưa mày lên máy bay đi Las Vegas , về với vợ con mày. Mày sẽ ở luôn dưới đó, tháng<br />

tháng tao sẽ gởi tiền cấp dưỡng cho Connie. Tao có thể giải quyết êm cho mày... nhưng mày đừng<br />

nói không biết gì. Mày nói không biết gì có nghĩa mày chửi lên đầu tao, chỉ làm tao nổi sùng thêm.<br />

Thế nào, đứa nào biểu mày sắp đặt... Barzini hay Tattaglia?<br />

Lời dẫn dụ quả đã mở đường sống cho Carlo Rizzi, đã xô đẩy hết những ý nghĩ chết chóc đang hành<br />

hạ nó nãy giờ nên Carlo thở phào ra nhẹ nhõm. Vậy là có đường sống, môi nó mấp máy: “Barzini!”<br />

Michael chỉ chờ có thế. Nó cũng nhỏ nhẹ, ngọt ngào: “Vậy có phải hơn không? Vậy là xong rồi! Bây<br />

giờ mày có quyền đi. Có xe đợi sẵn đưa mày ra phi trường.”<br />

Theo hiệu lệnh của Michael, Carlo Rizzi bước ra khỏi nhà. Cả ba thằng cùng đi ra theo, sát sau lưng.<br />

Trời tối khuya rồi nhưng trong cư xá đèn rọi sáng như ban ngày. Một chiếc xe chạy trờ tới. Xe của<br />

nó chớ đâu phải xe lạ? Không hiểu thằng nào lái... mà băng sau cũng có 1 thằng ngồi tuốt trong góc<br />

cùng, nhất thời Carlo chưa nhận ra. Lampone mở cửa trước, ra hiệu cho Carlo lên xe ngồi cạnh tài<br />

xế. Nó run rẩy bước lên, chiếc sơ-mi lụa bên trong áo vét ướt đẫm những mồ hôi. Michael còn dặn<br />

với theo: “Tao sẽ phôn cho vợ mày... nói mày xuống khuya nay.”<br />

Xe chuyển bánh, băng ra cổng lớn. Lúc bấy giờ Carlo Rizzi mới thủng thẳng quay đầu lại coi đứa<br />

nào ngồi băng sau. Cùng lúc đó thằng ngồi băng sau nhoài mình tới. Lão mập Clemenza chớ ai? Lão<br />

đưa chiếc dây lụa mềm xèo, nhẹ nhàng đi một đường quanh cổ Carlo, điệu bộ như một nàng con gái<br />

thắt chiếc nơ nhung tô điểm cho chú miu cưng vậy! Hai bàn tay hộ pháp xoắn mạnh một phát để sợi<br />

dây lụa nghiến chặt, nghiến thắt sâu vô cần cổ... làm khi không thân hình Carlo Rizzi nhảy dựng lên<br />

như cá mắc câu. Nhưng dẫy dụa sao nổi, dẫy dụa vô ích! Sợi dây giữ cứng nó nguyên vị ở băng<br />

trên... cho đến lúc thân hình Carlo bỗng mềm oặt ra.<br />

Một mùi thối hoăng xông lên điếc mũi: bao nhiêu cứt đái trong bụng nó nhất loạt tuôn ra bằng hết.<br />

Vậy là đi đời thằng Carlo Rizzi...! Nhưng để cho thiệt chắc ăn Clemenza phải nghiến răng kềm cứng<br />

sợi dây thêm vài phút nữa. Xong việc rồi. Lão mập thong thả thu hồi sợi dây lụa, cẩn thận đút túi rồi<br />

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ<br />

Nguồn truyện: vnthuquan.net

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!