You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
ĩ. Chúng giựt những chiếc điện thoại công
cộng từ trên giá xuống chơi. Sau đó bỏ treo
tòng teng. Thế mà bố mẹ chúng vẫn bình
thản nhìn đàn con chơi đùa như đang ở nhà
mình. Những người ngoại quốc ngồi đó thì
cau mày khó chịu! Mỵ Khanh không còn
ngạc nhiên khi thấy nhiều người Việt Nam
không còn dám nhận mình là người Việt
khi người ngoại quốc có hỏi!
Đẩy xe hành lý ra ngoài trong cái nóng
hầm hập, tuy đã là cuối tháng mười hai.
Mỵ Khanh nhìn dáo dác. Những tiếng gọi
mừng rỡ "Cô. Cô. Tụi con đây nè!" khiến
nàng quên hết mệt nhọc, sau hai mươi
tiếng đồng hồ ngồi trên ba chuyến bay.
Các cháu, con người anh quá cố của Mỵ
Khanh, chạy đến vây quanh cô. Nàng nhìn
các cháu lòng rưng rưng. Khi nàng rời
khỏi đất nước thì có đứa còn chưa ra đời.
Thế mà giờ đây đứa nào cũng con cái đề
huề. Mỵ Khanh lên chiếc taxi bảy chỗ ngồi
cùng các cháu về nhà. Bà chị dâu ngoài
sáu mươi, năm nay tóc đã bạc nhiều hơn
bốn mươi năm trước. Mỵ Khanh thương
chị vô cùng. Không hiểu sao ông anh duy
nhất của nàng lại ham con đến thế. Hai anh
chị hợp đồng sản xuất cả thảy một chục
mười hai! Nàng nhớ ngày xưa, chị lúc nào
cũng đầu tắt mặt tối, không khi nào ngơi
với đàn con mười hai đứa. Có món ngon
vật lạ gì đều nhường cho chồng, cho con.
Thế mà vẫn bị mẹ chồng bắt ne bắt nét.
Bà Tân mong con gái về, nên dù đã hơn
mười một giờ bà vẫn còn thức để chờ. Mỵ
Khanh xót xa khi thấy mẹ gầy hơn trước.
Nàng ôm mẹ giọng nghẹn ngào:
- Lần này con thấy mẹ gầy hơn trước. Mẹ
ăn ngủ không được sao?
Bà Tân cười móm mém:
- Mẹ già rồi ăn ngủ ngày càng ít đi con ạ.
Không sao đâu, mẹ khỏe lắm. Con về chơi
được bao lâu?
- Con về thăm mẹ một tháng. Đáng lẽ ở
lâu hơn, nhưng cháu Mỵ Hoa sắp sinh, con
phải về sớm.
Bà Tân nhìn sang chị Tiến, chị dâu Mỵ
Khanh, cười sung sướng:
- Thế là tôi lại có thêm cháu cố. Phúc đức
quá!
Chị Tiến hối con dọn phở gà cho cô ăn
trước khi đi ngủ. Lần này đi hãng United
Airline cho ăn tệ quá nên Mỵ Khanh ăn tô
phở gà (nhất là gà đi bộ, da vàng ươm, thịt
dai chứ không bở rệp như gà công nghiệp)
một cách ngon lành. Cả nhà nói chuyện
đến hơn một giờ đêm mới chịu đi ngủ. Mỵ
Khanh ngủ một giấc ngon lành đến 7 giờ
mới dậy. Lúc bước ra khỏi phòng, mùi
thức ăn thơm phức khiến nàng thấy đói
bụng cồn cào. Cả nhà đã thức từ lâu và
đang dọn ăn sáng. Chị Tiến hỏi:
- Cô ngủ ngon không? Chắc trái giờ còn
khó chịu lắm.
______________________________________________________________________
Văn Đàn Lá Phong Tiểu Thu 66