Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
qua đây làm chứng nhân cho một kết hợp
có duyên có hậu vì không phải lúc nào
thượng đế cũng nhẫn tâm gieo hiu hắt
trong cuộc đời bằng những tan tác chia ly.
Ngày cưới, Hoài Hương rạng rỡ áo trắng,
má hồng, mắt long lanh cười, tươi và tinh
khiết như cành hoa
lan. Thùy độc thân,
không vướng bận
nên được vinh dự
theo sát, phục vụ
cô dâu. Hoài
Hương thật may
mắn được ngày
đẹp trời, gió quên
bay, mây trong
xanh, niềm hân
hoan rạng ngời
trên từng khuôn
mặt khách tham dự. Tiếng cười của cô
dâu, chú rể ngân vang trong nắng chiều
rộn rã. Hạnh phúc thật sự đã có trong tay
nên niềm vui choán ngợp cả không gian.
Đã lâu lắm Thùy không có được ngày
hoàn hảo như thế.
Dạ tiệc buổi tối, Thùy được rảnh hơn vì
cô em gái của Hoài Hương đã thay thế
nàng chăm sóc cho cô dâu. Thùy được
ngồi thoải mái trong bàn cùng với chị em
của Hoài Hương. Đang mải mê nghe cô
em dâu của bạn thao thao về Montreal với
sắc màu quyến rũ của bốn mùa xuân hạ
thu đông, một bàn tay đặt vội vã nhưng
đầy níu kéo trên vai Thùy với tiếng gọi
thảng thốt. Ngạc nhiên, Thùy qua lại. Căn
phòng chợt chao nghiêng với những
khoảng tối sáng nhập nhòa và những tiếng
kêu rối rít trong ký ức. Khoa của ngày xưa
đang sừng sững trước mặt. Khoa của bờ
biển Merang 18 năm trước. Trời ạ, đừng
khóc Thùy ơi! Tưởng như là đã quên,
tưởng như là sẽ dửng dưng giây phút gặp
lại... Kỷ niệm một thời thơ trẻ với những
cười đùa nghịch ngợm, tiếng hát rộn ràng
lẫn những băn khoăn ưu tư của những con
chim sớm lìa tổ khiến cho tuổi mới lớn
của Khoa, của Thùy và những người bạn
đồng hành trên
hoang đảo tỵ nạn
ngày xưa mang một
âm hưởng vô cùng
đặc biệt.
Trong cơn xúc
động, Thùy bật ra
một câu hỏi phản
xạ: Khoa đó hở?
Hạnh Chi đâu?
Dáng Khoa càng lúc
càng đậm nét trong
mắt và tâm trí, quá
khứ mỗi lúc mỗi gần hơn. Tiếng nói ngày
xưa vang lên: Anh không ngờ được gặp
lại Mộng Thùy hôm nay. Tạ ơn trời. Hạnh
Chi có việc phải đi Paris, không về kịp
hôm nay.
Buổi tiệc cưới đang vui bỗng trở thành tẻ
nhạt, chậm chạp trôi. Tâm hồn Thùy lao
xao những tiếng sóng vỗ, có bước chân ai
đang vội vã quay về vùng ký ức xa xôi.
Vùng biển vắng năm nào với ngày tháng
rong rỗi, đếm thời gian đi mà lòng ngổn
ngang những lo toan. Không nơi nào mà
thời gian lại rẻ như trên dải đất tỵ nạn,
may mà có Khoa, Toàn, Thiều, Dũng,
Hạnh Chi, Tường Vi... Trên đảo, ngoài
những lần gặp Cao Ủy Tỵ Nạn và những
lần đi khám sức khỏe, thời gian như
ngừng trôi. Tụi trẻ đã tìm đến nhau rong
chơi, ca hát cho quên những lo lắng muộn
phiền. Tương lai còn xa, bên kia bờ đại
dương. Trên những bãi cát vàng hoe, bên
những thầm thì của sóng biển là tiếng
______________________________________________________________________
Văn Đàn Lá Phong Bích Ngọc 99