You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
nhói đau. Cũng cặp mắt ấy, tuy kém tinh
anh, nhưng vẫn ánh lên nét thông minh.
Vầng trán rộng, mái tóc bây giờ muối
nhiều hơn tiêu. Đúng là Tuân của nàng
ngày xưa. Chỉ khác là tấm hình hài quá
tiều tụy. Mỵ Khanh không nhịn được,
nghẹn ngào:
- Anh Tuân!
Người đàn ông giật mình, chăm chú nhìn,
bỗng kêu lên thảng thốt:
- Mỵ Khanh! Phải Mỵ Khanh không?
Sự bất ngờ khiến chàng đưa cánh tay về
phía Mỵ Khanh một cách vô thức. Như
một người sắp chết đuối định với một
chiếc phao. Mỵ Khanh ngồi thụp xuống,
cầm bàn tay gầy gò của chàng, thổn thức:
- Sao anh ra tới nông nỗi này? Sau khi sang
Canada, em đã hỏi biết bao nhiêu người
quen, nhưng không ai biết tin tức gì của
anh cả. Em nghĩ là anh đã…
- Đã chết phải không? Tuân cười buồn,
tiếp lời Mỵ Khanh. Anh cũng tưởng mình
chết biết bao nhiêu lần. Nhưng trời Phật
vẫn còn thương nên anh mới sống tới ngày
hôm nay. Coi kìa, đừng khóc. Sưng cặp
mắt đẹp bây giờ. Anh không ngờ mình còn
được may mắn gặp lại em.
Mỵ Khanh lau những giọt lệ đang lăn dài
trên má:
- Em cũng vậy. Khi nghe Kim Ngân nói
tên anh, em đã hy vọng là anh thật.
Kim Ngân từ trong bếp bước ra với khay
nước mời khách. Thấy Mỵ Khanh đang
cầm tay Tuân, cặp mắt đỏ hoe, vội hỏi:
- Ủa, hai anh chị quen nhau à?
Tuân cười:
- Mỵ Khanh và anh quen nhau trước bảy
______________________________________________________________________
Văn Đàn Lá Phong Tiểu Thu 72
lăm.
Kim Ngân cười ranh mãnh:
- Thì ra là cố nhân!
Mỵ Khanh phân trần:
- Năm bảy lăm chị theo gia đình rời Việt
Nam bằng tàu Đại Hàn. Sau đó sang định
cư Canada và mất tin tức anh Tuân từ đó
đến nay. Thật bất ngờ cho chị khi gặp lại
anh trong tình cảnh này! Thú thật chị vừa
mừng cũng vừa đau lòng quá em ạ!
Nói xong Mỵ Khanh lại rơm rớm nước
mắt. Tay nàng vẫn nắm chặt bàn tay gầy
gò của Tuân. Chàng để yên và nhìn Mỵ
Khanh với cặp mắt thật thiết tha:
- Anh cám ơn trời Phật đã run rủi cho em
đến với anh hôm nay. Biết bao lần anh
từng mơ thấy em. Được nắm tay em một
lần như hôm nay là anh mãn nguyện. Anh
nghĩ là em đã có một gia đình rất hạnh
phúc phải không? Anh ấy thế nào?
Mỵ Khanh gật đầu:
- Nam là một người chồng tốt. Anh ấy rất
yêu em. Chúng em có hai con. Một trai
một gái. Khi em sang Canada, lúc đầu vừa
đi học vừa đi làm. Cày cục mãi cũng lấy
được mảnh bằng kế toán. Em đi làm cho
một công ty kế toán lớn và nơi đây em đã
gặp Nam. Em lập gia đình suýt soát ba
mươi năm rồi.
- Thế mà vẫn trẻ trung và xinh đẹp như
ngày xưa. Chỉ hơi đẫy người ra một tí.
Nhưng càng đẹp!
- Anh không thay đổi tí nào. Vẫn miệng
lưỡi ngọt như mật!
Tuân cười, nheo mắt:
- Vì thế ngày xưa mới có một cô bé tên Mỵ
Khanh chịu yêu anh lính quèn phải không?
(Và Tuân đổi giọng nghiêm nghị) Anh chỉ