Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
đùa cho vui thôi, em đừng hiểu lầm nhé.
Thân phận anh ngày hôm nay chỉ là một
kẻ tật nguyền, một người vô dụng.
Mỵ Khanh vội cướp lời:
- Không, anh đừng nói thế. Tuy không còn
nguyên vẹn như xưa, nhưng dù nằm một
chỗ, anh vẫn giúp được những bạn bè hoàn
cảnh bi đát hơn anh kia mà. Em nghe Kim
Ngân kể, có những anh vừa mất cả hai
chân, vừa mù cả hai mắt, còn đeo thêm
bệnh tâm thần. Anh như thế này phải kể là
còn may mắn anh ạ.
Tuân kể, giọng uất nghẹn:
- Em chưa biết anh đã sống như thế nào
sau ngày mất nước đâu. Những tù cải tạo
như anh, có bị thương nặng cỡ nào cũng bị
họ xem như đống giẻ rách. Anh đã từng
chết đi sống lại hàng trăm lần. Bị thương
bầm dập từ thắt lưng trở xuống, nằm một
chỗ đến nỗi lở loét cả người, máu mủ bê
bết. Mà thôi, nhắc lại làm gì cho mất vui
phải không em. Có ai ngờ chúng mình còn
có cuộc hội ngộ ngày hôm nay.
Mỵ Khanh đau xót, nước mắt rưng rưng:
- Kể cho em nghe hoàn cảnh của anh sau
ngày em ra đi...
Tuân mỉm cười, giọng đầy yêu thương:
- Vẫn mau nước mắt như xưa! Ừ, để anh
kể lại em nghe khúc phim dĩ vãng đầy
thương đau của anh…
***
… Sau ngày Quân đội miền Nam tan đàn
rã nghé, Tuân đã luồn lách từ miền Tây về
Sài Gòn và tìm đến nhà người yêu thì cửa
đã đóng im ỉm. Hàng xóm cho biết cả gia
đình đã ra đi hôm hăm tám tháng tư. Với
cõi lòng tan nát, chàng về nhà trên khu
Lăng Cha Cả tá túc với mẹ. Khi ra trình
diện chàng bị bắt đi học tập cải tạo như tất
cả quân cán chính của chế độ Việt Nam
Cộng Hòa. Trong một lần đi gỡ mìn, trái
mìn nổ tung khiến thân thể chàng bị
thương trầm trọng. Hai người khác bị tử
vong. Trong những ngày chiến đấu với tử
thần, sự đau đớn khốc liệt khiến Tuân có
ý nghĩ chẳng thà chết quách như hai người
kia mà khỏe thân hơn. Nhưng rồi tất cả
cũng qua đi. Giòng sông đời vẫn lạnh lùng
trôi. Cuốn theo những mảnh đời bèo bọt.
Không thể làm gì để thay đổi, chàng đành
chấp nhận sống những tháng ngày khổ ải,
chán chường. Cho qua ngày đoạn tháng.
Cho hết một kiếp điêu linh. Mỗi khi hồi
tưởng lại chàng không khỏi rùng mình.
Dưới chế độ này, thân phận người Thương
phế binh của chế độ cũ như chàng không
hơn một con vật. Họ sống lây lất khắp
hang cùng ngõ hẻm, nhờ vào lòng từ tâm
của ông đi qua bà đi lại. Chàng không hề
có ý định hỏi thăm bất cứ ai để tìm lại Mỵ
Khanh, khi nhìn lại cơ thể tật nguyền của
mình. Tìm làm gì? Yêu là hy sinh. Là
mong cho người yêu được hạnh phúc. Vì
thế chàng phải vĩnh viễn biến ra khỏi cuộc
đời Mỵ Khanh.
Những giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống
bàn tay gầy guộc khiến Tuân choàng tỉnh.
Chàng nhìn người thiếu phụ đang nắm bàn
tay xương xẩu của mình, những giọt nước
mắt vẫn tiếp tục rơi khiến chàng xót xa.
Tuân cố cười thật tươi:
- Nhưng hôm nay anh vui lắm. Được gặp
lại em, dù một lần là anh mãn nguyện.
Càng vui hơn khi biết em hạnh phúc với
chồng con. Mỵ Khanh, chuyện chúng
mình đã là dĩ vãng. Em yên tâm, anh
không hề đòi hỏi em bất cứ chuyện gì. Cứ
xem nhau như bạn bè thân thiết và quên đi
những ngày hoa mộng xưa.
______________________________________________________________________
Văn Đàn Lá Phong Tiểu Thu 73