You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
Có tiếng reo vui ở đầu giây bên kia:
- Ô, chị Mỵ Khanh! Chị về hồi nào?
- Chị về tới tối hôm qua. Ngày mai em
rảnh không? Chị em mình sẽ gặp nhau.
Giọng Kim Ngân ngập ngừng:
- Chị Khanh ơi, hôm trước em có báo cho
các chị trường hợp anh Quân đang nằm
nhà thương, hôm nay anh về nhà rồi vì bác
sĩ chê. Anh bị lở loét hết cả người, máu mủ
tùm lum chị ạ. Em vào thăm mà anh cứ
chảy nước mắt! Nhưng hôm qua có người
bên Mỹ gửi cho anh ấy ba trăm. Vì thế chị
em mình không cần phải giúp cho anh ấy
nữa. Em hỏi thật chị nhe. Các anh chị định
giúp bao nhiêu tiền để em tính.
Sau khi nghe con số, Kim Ngân nói:
- Vậy chúng ta sẽ giúp cho 6 anh. Mà họ ở
xa lắm, tận Biên Hòa lận. Chị có thể đi đến
đó được không?
Mỵ Khanh sốt sắng:
- Được chứ em. Em cứ cho địa chỉ đi. Chị
sẽ đi taxi đến đó.
Kim Ngân ngập ngừng:
- Chị ơi, nếu chị em mình đi làm từ thiện,
mà chi ra 600 ngàn tiền taxi thì em thấy
phí quá. Số tiền này một người có thể sống
cả tháng đó chị ạ. Em nghĩ vậy nhưng còn
tùy chị. À chị có thể đi xe gắn máy không
chị? Từ đây lên đó độ ba mươi cây số. Đi
về vị chi là sáu mươi cây.
Mỵ Khanh giật mình, tự thấy ngượng nên
vội nói:
- Nếu vậy cách tốt nhất là Kim Ngân đến
nhà, rồi chị sẽ đưa tiền. Tùy em muốn cho
ai cũng được nhé.
- Thế thì độ hai tiếng nữa em đến chị nhé.
Em phải nhờ người trông hai đứa cháu nội
rồi mới đi được. Hôm nay con dâu em đi
làm chị ạ. Mà chị ơi, chị đưa tiền cho em
như vậy chị không sợ sao?
- Sợ gì cơ? Sợ em giật hả? Chị sẽ níu áo
anh Hưng bên Mỹ.
Hai chị em cười dòn dã. Kim Ngân có
người anh lớn bên Mỹ. Anh Hưng sang
theo diện HO. Trong gia đình có hai người
anh tử trận. Một người trận Bình Giả, một
người trận Bình Long nên Kim Ngân rất
thương các anh thương phế binh. Lúc nào
rảnh là cô đi tìm các anh để cho tiền. Khi
thấy trường hợp nào thê thảm quá thì cô
liên lạc với anh trai bên Mỹ, nhờ anh vận
động bạn bè xin giúp. Vợ chồng Mỵ
Khanh quen Hưng qua một người bạn thân
của Mỵ Khanh. Nghe nàng về, cô bạn
mừng quá, gửi điện thư nhờ Mỵ Khanh
cầm tiền về. Nàng liên lạc vài lần với Kim
Ngân. Thế là quen.
Lúc cô cháu gái mở cửa mời khách vào,
Mỵ Khanh không khỏi ngạc nhiên vì Kim
Ngân đứng trước mặt nàng trẻ và xinh đẹp
hơn nàng tưởng tượng. Hai chị em tay bắt
mặt mừng. Mỵ Khanh không khỏi ái ngại
vì Kim Ngân phải đổi vài chuyến bus mới
tới đây. Nghe Mỵ Khanh nói, Ngân cười
hiền lành:
- Nếu được làm hơn thế nữa em cũng làm
chị ạ. Nhìn các anh thương lắm cơ. Những
người ở thành phố nhận được giúp đỡ
thường, nhưng các anh ở xa, có người từ
mấy chục năm qua vẫn không nhận được
bất cứ sự giúp đỡ nào từ nước ngoài. Hôm
qua em phải lên chùa Từ Quang tìm anh
Thân. Anh cụt hai chân, một tay không xử
dụng được. Hằng ngày anh xin ăn trong
thành phố. Chỉ cuối tuần mới lên xin trên
chùa. Chùa ở xa, anh lại cụt hai chân nên
không đi bus được. Lần nào cũng đi xe
______________________________________________________________________
Văn Đàn Lá Phong Tiểu Thu 68