Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
với con qua ánh mắt, qua hình ảnh con trai
mờ nhạt.
Hai hôm nay thì bà không ngồi dậy được
nữa, được chuyển sang khu "yên nghỉ"
dành cho những bệnh nhân đến thời kỳ
cuối. Tuy bà không hiểu gì nhiều, nhưng
cũng đoán biết phần nào trong những lúc
nửa mê nửa tỉnh, cổ họng khô rát, đau ran,
đầu nóng bừng bừng. Cô y tá mỗi ngày
cầm chiếc điện thoại để gần cho bà nghe
tiếng con, và tiếng hai đứa cháu nội bập bẹ
"bà nội, sao Nội lâu về?". Bà chỉ mong gọi
tiếng "con" thân thương như những ngày
mẹ con, bà cháu còn đoàn tụ một nhà,
nhưng bà đã không nói được nữa rồi. Đôi
môi mấp máy, bà gật gật đầu cám ơn cô y
tá.
Đêm nay, mưa gió lại về, tiếng mưa gõ đều
trên cửa kính căn phòng bệnh. Bà miên
man trong cơn mê, gọi thầm trong mơ
"Ông ơi! Chờ tôi…" đầu óc bà chợt tỉnh
táo vô chừng, bà nhớ lại những bài pháp
thoại đã được nghe Thầy giảng nên cố
niệm "Nam Mô A-Di-Đà Phật" 10 lần,
nhất tâm bất loạn để được Ngài đón về cõi
tịnh độ. Nhưng làm sao được, chỉ vừa
niệm được chữ "Nam Mô…" thì tâm trí bà
đã lãng đãng mơ màng trở về căn nhà nhỏ,
có giàn mướp sau hè và những cánh hoa
vàng mong manh đong đưa trong gió; đến
căn bếp nhỏ của ngôi nhà, nơi bà đã sống
với con trai trong những năm cuối đời; đến
tiếng ê a bập bẹ tiếng Việt của hai đứa
cháu; thì còn mong gì đến chuyện "nhất
tâm bất loạn"? Như thế bà sẽ đi về đâu
đây?
Hai giọt nước mắt bà lăn xuống chiếc gối
trắng, bà ú ớ gọi "con" nhưng tiếng kêu
không thoát ra cổ họng. Hai cô y tá nghe
tiếng động chạy vội vào, nhìn vào những
biểu đồ chằng chịt bên giường bệnh, đưa
mắt nhìn nhau lắc đầu.
Bà Hậu đưa tay quờ quạng trong khoảng
không, kìa con, kìa cháu đang ở trước mặt
bà, bà chỉ muốn được nắm tay chúng, bất
chợt tiếng nói thoát ra khỏi miệng bà một
tiếng "con!" thống khổ. Hai cô y tá kéo
ghế đến ngồi hai bên giường, cầm tay bà :
- Con bà không được phép vào đây với bà.
Nhưng bà không cô đơn đâu. Chúng tôi sẽ
ở đây với bà cho đến phút cuối.
Bà không hiểu gì, chỉ thấy khuôn mặt con
trai ẩn hiện trong mầu áo trắng, chỉ thấy
đôi bàn tay ấm áp truyền hơi nóng đến tay
bà. Ôi, bàn tay của hai đứa cháu thân
thương làm ấm cả lòng bà. Bà nhắm mắt
tận hưởng niềm hạnh phúc vô bờ vừa đến.
Rồi bà chợt thấy mình nhẹ bỗng, bay bổng
lên cao, bà nhìn thấy hết những gì xảy ra
bên dưới và chung quanh bà. Ôi! Đức Phật
Di Đà có đâu xa? Vẫn ẩn hiện đâu đây
dưới những mầu áo trắng. Bà cũng nhìn
thấy đức Quán Thế Âm, không phải là
một, mà là hai, cũng trong mầu áo trắng,
vẫn ngồi bên bà, vẫn ấp ủ đôi bàn tay gầy
guộc của bà trong lúc chia ly. Và lạ thay,
bà cũng thấy ngoài trời mưa lất phất, bên
kia đường, chiếc xe mầu xanh quen thuộc
và hình dáng thân thương của đứa con yêu,
mắt ngước nhìn lên chiếc cửa sổ bệnh viện
đang nghẹn ngào gọi "Mẹ ơi!"
Hải Phong
______________________________________________________________________
Văn Đàn Lá Phong Hải Phong 79