You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
Mỵ Khanh suýt soa:
- Chà thơm quá! Mấy hôm trước khi về tới
đây mất ngủ, nên đêm qua em ngủ ngon
lắm. Chị làm món gì mà thơm thế hở chị?
Chị Tiến cười:
- Mẹ nói cô vẫn thích xôi lúa nên sáng nay
chị thổi xôi lúa và bánh cuốn cho cô dùng.
Cô ngồi xuống đi. Để chị pha cà phê rồi
mời mẹ ra ăn sáng luôn. Năm giờ mẹ đã
thức rồi.
Mỵ Khanh vội vàng nói:
- Chị để đó em tự pha được rồi. Em uống
cà phê không đường. Sợ bị mắc bệnh tiểu
đường thì khổ, nên giờ hạn chế chất ngọt
tối đa.
Chị Tiến cười khanh khách:
- Buồn cười thật cô ạ. Người nào ở nước
ngoài về cũng ăn lạt như nước ốc. Kiêng
đường, kiêng muối tối đa. Chị thì chịu
thôi. Kiêng quá cũng không tốt đâu. Có
khi trong người thiếu chất mặn, ngọt thì bỏ
xừ!
Mỵ Khanh cũng cười: - Ông bà ta nói "có
kiêng có lành" mà chị. Thôi để em vào mời
mẹ ra ăn sáng.
Chưa kịp vào thì bà Tân đã lọ mọ đi ra:
- Gớm, mới sáng mà các cô nói gì rôm rả
thế? Mỵ (trong nhà gọi Mỵ Khanh là Mỵ
cho gọn) ăn chưa con?
Mỵ Khanh dìu mẹ ngồi vào bàn:
- Con chờ mẹ ra mới ăn. Đêm qua mẹ ngủ
ngon không? Con thì ngủ một giấc thẳng
cẳng đến sáng. À, chị Tiến ơi, chút nữa em
cần liên lạc với một người quen. Cô ấy ở
ngoại ô xa xa. Em chỉ mới liên lạc vài ngày
trước khi về đây. Cô ấy tên Kim Ngân.
- Bạn của cô hở?
- Không. Em chưa từng gặp qua. Có vài
người bạn bên Canada và Mỹ nhờ em
mang tiền về giúp cho các anh em Thương
phế binh đang sống trong hoàn cảnh khó
khăn. Gọi là chút quà mọn giúp cho gia
đình các anh ăn Tết ấy mà. Cô Kim Ngân
biết những người này. Em liên lạc để cô ấy
dẫn em đi thăm và tặng quà.
Chị Tiến gật đầu, mặt thoáng ngậm ngùi:
- Thế thì tốt quá. Thỉnh thoảng chị đi phố
gặp những người cụt tay cụt chân lê lết ăn
xin ngoài đường. Trông họ nhếch nhác,
rách rưới, bệnh hoạn mà muốn rớt nước
mắt. Những lần đó chị đều giúp đỡ chút ít.
Cô nghĩ, nhà mình lúc trước cũng đâu khá
giả gì.
Bà Tân xen vào:
- Tội nghiệp họ. Con giúp họ là tích phước
cho con cháu.
Mỵ Khanh cười:
- Con chỉ làm hộ cho các bạn con thôi mẹ
à. Với lại "thi ân bất cầu báo" mà mẹ!
Ba người vừa ăn vừa nhắc chuyện xưa.
Anh Tiến của Mỵ Khanh mất trên mười
năm rồi. Hồi xưa anh cũng ở trong quân
đội một thời gian, bị thương nên được giải
ngũ. Về sau anh mất vì viêm gan. Chị Tiến
ở vậy nuôi đàn con và mẹ chồng. Vì thế
Mỵ Khanh rất quý chị.
Ăn xong nàng gọi điện thoại cho Kim
Ngân. Một giọng Huế nhẹ nhàng từ đầu
giây bên kia:
- Dạ, em nghe đây!
- Kim Ngân hả? Biết ai đây không? Nghe
giọng Huế nhẹ như thơ hay quá là hay!
Thôi nói ngay khỏi thắc mắc nhé. Chị Mỵ
Khanh đây.
______________________________________________________________________
Văn Đàn Lá Phong Tiểu Thu 67