Firmament - Le Cercle Littéraire - Thế Hữu VÄn Äà n - The Literary ...
Firmament - Le Cercle Littéraire - Thế Hữu VÄn Äà n - The Literary ...
Firmament - Le Cercle Littéraire - Thế Hữu VÄn Äà n - The Literary ...
Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
<strong>The</strong> <strong>Firmament</strong> Volume 3, No. 1, April 2010 46<br />
Nhất định là số tiền bà chiết ra đưa lại cho chồng thừa đủ cho những lần ông chi tiêu mời bạn bè<br />
uống rượu rồi chứ! Hai tiếng chi tiêu đượm đầy sự châm chọc vì bà Mai không ưa một loại rượu nào!!<br />
Cha bà đã chẳng hề bao giờ cảm thấy cần phải uống rượu đó sao.<br />
Bộ anh ta không nhận định được là mình đang định mua màn cửa mới và muốn bọc lại bộ ghế<br />
ngoài phòng khách hay sao chứ? <strong>The</strong>o ông Mỹ thì điều này không cần thiết vì màn cửa mới thay và bộ<br />
ghế mới được bọc lại có hai năm nay. Lý lẽ này khiến cho bà Mai điên tiết và quá giận mất khôn, bà<br />
đay nghiến nhắc nhở chồng rằng căn nhà này là của ai.<br />
Cha mẹ kính yêu của bà đã chẳng để bà thừa hưởng căn nhà là gì chứ. Và ông Mỹ phải luôn<br />
luôn biết ơn là đã có được một mái nhà để trú ngụ mà không phải trả tiền. Ờ, anh ta rất có thể lấy một<br />
người đàn bà nào khác là người sẽ chờ đợi chồng cung phụng nhà cửa. Ấy mà chưa biết chừng chính vì<br />
căn nhà này mà anh ta mới lấy mình.<br />
Sau đó thì bà tiếc là đã quá lời. Vì chuyện bà nghi ngờ về mục đích ông lấy bà đã khiến ông Mỹ<br />
biết được rằng bà không tin vào tình yêu của ông, và như thế đặt bà vào một tình thế bất lợi mà bà<br />
không thể để cho xẩy ra vì bà già hơn chồng mười tuổi.<br />
Ờ, có những sự thật phũ phàng chẳng nên nói ra nếu không muốn phải hứng lấy hậu quả tai<br />
hại…<br />
Tiếng đạp gẫy rõ rệt không thể nhầm lẫn được của một cành cây bên ngoài cửa sổ kéo bà ra<br />
khỏi sự suy nghĩ và khiến bà ngồi thẳng người trên mép ghế. Rõ ràng là có tiếng chân người dẫm lên<br />
lớp lá khô bên ngoài. Lần này thì chắc chắn không phải là sự tưởng tượng nữa.<br />
Ờ nhỉ, nhỡ có ai định bẻ khóa vào nhà thì làm sao đây? Nhỡ có ai biết là bà đang có một mình.<br />
Kẻ gian manh đi rình mò chẳng hạn. Đôi mắt Mai rối loạn đảo quanh tìm một vật gì để hộ thân.<br />
Khi sắp đứng lên để tới lấy cây kẹp than thì Mai lại tức thời bị hoảng sợ thêm vì một tiếng thịch ở cửa<br />
sổ, tiếp theo đó là tiếng cào và tiếng kêu meo meo yếu ớt của con mèo Mimi!<br />
Mai buông người nhũn rơi trở lại ghế như một con búp bê bằng vải vậy. Rồi thở ra khoan khoái<br />
Mai bước qua căn phòng tới cửa sổ vén màn lên và mở cánh cửa sổ ra để bế con Mimi vào. Nhưng bà<br />
vẫn còn cảm tưởng đang bị ai theo dõi. Một luồng gió đêm mát thổi phà vào mặt bà làm bà nhớ lại tình<br />
trạng bất ổn của mình và bà đóng xập cửa sổ lại với sức mạnh bất thuờng.<br />
Bà Mai nghĩ ờ phải chi anh ta về nhà bây giờ nhỉ. Có lẽ gần đây mình đã quá khó khăn đối với<br />
anh ta. Mà không sao, mình sẽ chứng tỏ cho anh ta biết là mình không khó khăn, trái lại mình còn có từ<br />
tâm là khác, sẵn sàng tha thứ và quên đi cuộc cãi vã của hai người trong bữa điểm tâm, và vui lòng làm<br />
lành.<br />
Cúi mình xuống, Mai ôm con mèo Mimi lên trong khi con mèo đang nóng nẩy cọ mình vào ống<br />
chân bà. Mai ôm con mèo trở lại ngồi trên ghế và đặt Mimi lên lòng. Trong khi ve vuốt chiếc cổ con<br />
mèo, Mai tự mỉm cười khi nghĩ đến những câu ông Mỹ sẽ nói sau khi nghe vợ tả về nỗ lo sợ của bà :<br />
Em chỉ hay tưởng tượng vớ vẩn…<br />
Ý nghĩ về sự làm lành sắp tới đã là một liều thuốc hay và Mai lại cố chú trọng vào chuyện phim,<br />
nhưng những ý nghĩ vẫn bất chợt tới với bà.<br />
Thật là mình lẩm cẩm mới để cho chuyện phim ảnh hưởng đến mình như thế. Hẳn là cái trạng<br />
thái bất an của mình đã làm mình bị như vậy đấy mà, chứ đó chỉ là chuyện phim thôi. Tự cười về sự<br />
xuẩn ngốc của mình bà Mai ôm con Mimi vào lòng và để má dụi vào bộ lông mềm mại, ấm áp của nó.<br />
Từ phiá sau lưng Mai thoáng có tiếng tách nhẹ của khóa cửa và cánh cửa mở ra. Không cần quay lại<br />
Mai cũng đã biết rồi vì Mai có thể cảm thấy một luồng gió lạnh lùa vào. Chuyện cánh cửa tự mở ra đã<br />
xẩy ra nhiều lần.<br />
Nhưng rõ ràng là Mai đã kéo cánh cửa đóng chặt cứng lại rồi cơ mà! Có ai đó vừa mở cánh cửa<br />
ra, và người nào đó đang đứng trong hành lang sau lưng Mai. Mai sợ quá đến nỗi không sao cử động<br />
được ngoài việc ôm con Mimi chặt cứng thêm và dán đôi mắt mở thao láo, nhưng không nhìn thấy gì,<br />
vào màn ảnh truyền hình.