Xác suất thống kê Đặng Đức Hậu (cb) Trường Đại học Y Hà Nội, 2008
https://app.box.com/s/s3cubzq2dfn5c30bb24hdn2y3x0uqws6
https://app.box.com/s/s3cubzq2dfn5c30bb24hdn2y3x0uqws6
You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
file:///C:/Windows/Temp/jfpxkdxaab/Chapter2.htm<br />
4/6/2019<br />
Page 20 of 56<br />
A = 874 + 2230 + 275 = 3379<br />
= 3306,1429<br />
x = 2905,1905<br />
= 200,4762,<br />
= 4,0476.<br />
2. So sánh các trung bình<br />
Giả thiết và đối giả thiết<br />
H 0 : MX 1 = MX 2 = … MX 3<br />
H 1 : Các MX i không đồng thời bằng nhau<br />
Điều kiện<br />
là các đại lượng ngẫu nhiên chuẩn.<br />
Tính F<br />
F là giá trị của đại lượng ngẫu nhiên có quy luật Fisher – Snedecor với 3 – 1 và 21 – 3 bậc tự do.<br />
Kết luận<br />
Tra bảng Fisher – Snedecor f(2 ; 18 ; 0,05) = 3,55.<br />
F > f(2 ; 18 ; 0,05): bác bỏ giả thiết H 0 , chấp nhận đối thiết H 1 .<br />
Thời gian khỏi trung bình của ba cách điều trị không như nhau. Có cách điều trị khỏi nhanh, có cách điều trị lâu khỏi.<br />
2. KIỂM ĐỊNH GIÁ TRỊ TRUNG BÌNH LÝ THUYẾT<br />
Giả sử đại lượng ngẫu nhiên X có quy luật chuẩn với tham số MX = µ 0 .<br />
Đo n giá trị của đại lượng ngẫu nhiên X thu được x 1 , x 2 ,…,x n . Từ n giá trị của X tính được tham số mẫu .<br />
Với dãy số liệu thu được MX = µ 0 có đúng không ?<br />
2.1. Các bước kiểm định<br />
Đặt giả thiết và đối thiết<br />
H 0 : MX = µ 0 , H 1 : MX > µ 0 (<strong>Trường</strong> hợp 1)<br />
hoặc MX µ 0 (<strong>Trường</strong> hợp 2)<br />
Điều kiện của kiểm định<br />
<strong>Đại</strong> lượng ngẫu nhiên X tuân theo quy luật chuẩn N(µ 0 ,σ 2 ).<br />
Tính T.<br />
2.1.1. Biết DX = σ 2<br />
T là giá trị của đại lượng ngẫu nhiên tuân theo quy luật chuẩn tắc.<br />
Kết luận<br />
Tra giá trị tới hạn t () ứng với (<strong>Trường</strong> hợp 1) hoặc t(/2) ứng với (<strong>Trường</strong> hợp 2).<br />
Khi T t() hoặc t(/2) : chấp nhận giả thiết H 0 .<br />
Ngược lại T > t() hoặc t(/2): bác bỏ giả thiết H 0 chấp nhận đối thiết H 1