12.07.2015 Views

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

chiếc lưng gù xuống chịu đựng. Giờ này anh mới ‘’thật sự nghỉ ngơi’’, một cách nghỉngơi cay đắng và khắc nghiệt. Cuộc đời đã ‘’ta-pi’’ anh trước khi anh kịp đứng lên rũáo, thối tiền. Anh thua trong sáng suốt và nín lặng cũng như ván bài ở Lăng ông Cẩnngoài Huế trong tối mùa Đông năm xưa... ‘’Tao biết mày tháu, nhưng cũng cho màyăn’’. Anh úp bài cho tôi vồ tiền. Anh Năm ơi, anh bị cuộc đời ‘’tháu’’ cú này nữa. Cútháu độc địa và hết thuốc chữa.Anh chết thật rồi!! Tin cuối cùng rõ ràng về anh do Hải ‘’khều’’ nói lại khôngthể sai vào đâu nữa. Hầm anh hứng đúng ba trái hỏa tiễn, mảnh ghim vào tim và anhchết ngay phút đầu tiên, khi ‘’tụi nó’’ bắt đầu đánh biển người vào Charlie. Hải ‘’gói’’anh vào ba lớp poncho, nhưng máy bay không xuống được, Mê Linh lại bị thương.Chúng nó phải ‘’rút lui chiến thuật’’ vì pháo và hỏa tiễn rơi đến cả ngàn trái vào căncứ, đặc công cảm tử lại phá được hàng rào ngoài. Giữ thế nào được nữa, Mễ lẫnHải đều bị thương, chúng cố điều động phần sống sót còn lại để mở đường máu,bảo toàn đơn vị. Phải bỏ anh lại, chắc chắn Mễ đau đớn lắm, vì hắn và tôi đều nặngân tình với anh biết mấy, từ thuở ở Tiểu Đoàn 9, anh ‘’che’’ cho hắn bao nhiêu đòn,Mễ là đứa rất có tình, bỏ anh lại nơi chốn núi rừng, vùi dưới đống đất cát và lửa đỏchắc là vết thương dài đời không hết, tâm hồn khó được phần quên lãng nguôingoai.Mấy hôm nay tôi ngủ không được, mắt nhắm lại thấy cảnh anh đang chết,những giờ khắc cuối cùng, anh chống ngược mắt xuôi tay và đi khuất...Tưởng đếntiếng nói, nụ cười và toàn thể không khí của bữa cơm chót trong Vườn Tao Đàn, đâucó ngờ đây là bữa cơm vĩnh biệt ?! Chưa bao giờ anh vui vẻ và tự tin cho bằng thờigian đó: ‘’Số tao hết cực rồi, hạn 33 tuổi đi qua...Tao làm lớn cho mày nhờ’’. Tôi cũngnghĩ như thế, vì cái ‘’võ nghiệp’’ cứ phú quý thụt lùi, thôi thì chỉ mong ngày anh ‘’làmông tướng!!’’ Ngày đó sẽ không bao giờ có nữa, cũng không còn những ngày vuinhư buổi chiều cuối năm mờ hơi sương, anh và tôi đứng ở sườn đồi nhìn xuốngsông Hương bốc khói lam, nồng hớp rượu ‘’số Bảy’’ không đá, nghe từng âm ba rộnrã của men rượu tan trong máu và cất tiếng cười bất chợt...Tiếng cười hào sảngthống khoái vang động không khí u trầm bí ẩn chiều cuối năm dầy sương lạnh.Tôi cũng tin vào số mạng, biết rằng anh có tướng lộ xỉ không được tốt, nhưngbù lại tai anh dày, có thùy châu, bước đi vững chãi...Nên nghĩ rằng anh sẽ đi qua,anh sẽ vượt qua tất cả hoạn nạn, vì anh đã hoạn nạn dư thừa, hoạn nạn ngập mặt.Từ tuổi thiếu niên anh đã gian nan phấn đấu, phấn đấu để thành người và dựng đời,anh đối chọi với khó khăn như con trâu miệt mài trên đồng ruộng. Năm nay anh 35hay 36 tuổi, tôi không được rõ, nhưng hình như anh chưa có ngày nghỉ ngơi toànnghĩa. Cuối đời, vừa le lói chút ánh sáng bình yên và hạnh phúc, anh hân hoan sửasoạn tương lại, rộn rã như cô dâu tốt số. Đời đã quật anh cú chót và anh đành thua.Bao nhiêu năm tranh sống để lúc chết quả tim đang hả miệng cười.Tiểu Đoàn rút khỏi Charlie và phi cơ oanh kích căn cứ. Ôi sao tàn khốc thế hởtrời ?! Anh đã sống cay nghiệt sao cái chết lại quá bi thương. Ba lớp poncho gói thânanh làm sao che chở nổi hình hài vô tri dưới cơn mưa bom, bão thép. Phép màu nàogiữ nổi xác thân anh ? Vĩnh biệt, Anh Năm kính yêu...Nơi chốn hư không nào...Monglinh hồn anh được lần yên nghỉ.Viết lại,12 Tháng Tư 1972-12 Tháng Tư 1998.Lần ‘’thật chết như luôn sống lại’’,Dù bao lâu,Cách bao xa.CHƯƠNG IX25MÙA HÈ ĐỎ LỬA

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!