ngựa trời hay 2 khẩu Mat 36 để thay đại liên. Từ những trận đánh nhỏ đó, anh được‘’trưởng thành trong khói lửa’’, thành ngữ nói ra nghe có vẻ ‘’cải lương’’ nhưng quảthật không còn chữ nghĩa nào để dùng chính xác hơn. Anh đánh trận Ấp Bắc, giảivây đồn Bổ Túc vào những năm 60, với những trận đánh mở đầu ‘’chiến tranh giảiphóng’’. Chiến tranh lớn dần như một thứ quái thai được mùa, như tế bào ung thưngon trớn, chiến tranh lớn như sinh vật quái dị ở hành tinh khác đến đây nẩy nở theocùng chiều rộng của không gian. Khói lửa từ đấy dậy lên như giông bão. Trong ‘’môitrường’’ hào hùng độc địa nầy. Anh trưởng thành.Anh già hơn không phải do số tuổi, nhưng chiến trận, hành quân như nối mốithời gian để nhắc nhở mỗi ngày, mỗi tháng, năm anh qua...Năm 1965 giải vây ĐứcCơ, Pleiku, năm 1966 bị phục kích ở Cheo Reo, cũng năm này ‘’giải phóng’’ BồngSơn, Tam Quan. 1967 ‘’lội’’ nát người suốt vùng Thừa Thiên, Quảng Trị, từ cái làngnhỏ ở bên kia sông Hương nhìn ra phá Tam Giang, đến cuộc tấn công vào khu phiquân sự đổ từ Đèo Ba Giốc xuống. Hết 1967 đến 1968 anh đem quân về vùng đồngÔng Cộ, Hốc Môn, Bà Điểm, việt cộng tấn công đợt Hai, Tiểu Đoàn 9 do anh làm‘’ông Phó’’ có cơ hội ‘’rửa mặt’’ nhân vụ tịch thu cả hầm vũ khí chở đầy một chiếcF.O.M. Chiến thuật thay đổi, từ ven đô anh di chuyển về Tây Ninh để ‘’cày’’ từ TốngLê Chân qua Katum, Trại Bí...Suốt một vùng biên giới dài theo con sông Vàm Cỏ anhđi như không mệt...Anh đi như định mệnh đốn mạt bắt anh dính liền vào mỗi thướcđất phải bước qua.Nhưng chưa bao giờ nghe anh than tiếng nhỏ. Sự chịu đựng và vẻ bình thảnlà tính chất căn bản của anh.- Mầy biết nhá, tao di cư vào, mỗi ngày phải đạp xe mờ người chạy từ trạiđịnh cư đến Phú Thọ để lấy khẩu phần bánh mì và năm đồng bạc. Mầy biết, tao tậpthể thao to chừng này, thằng Tây bán thịt gần trăm ký bị tao ném một cú đòn vai,nằm luôn.Anh là con nhà võ, thắt đai đen nhu đạo thời kỳ 56, 57, tính chất võ chântruyền này là nền tảng tinh thần của anh. Đó là một tinh thần rất thường ở bề mặtnhưng phần trong rất ‘’sáng’’ một thứ ‘’sáng’’ mã thượng, độ lượng và chân thật.Chân thật và thẳng thắn tuyệt đối. Anh sống ở đời giản dị và thẳng thắn như kẻ có võcông thượng thừa lại thêm tâm tư nhân ái. Anh không một lần than thở dù lúc làm‘’ông Phó’’ ở Tiểu Đoàn 9 anh bị ‘’kẹt’’. Anh bị nạn. Anh bị ‘’ép’’. Bị ‘’nát như cáimền’’. Nhưng tất cả đã không là đáng kể...Hãy nghe anh nói:- Mày thấy, tao là lính tác chiến, rồi cũng có ngày tao phải chỉ huy, nhỡ bị kẹtlà cái hạn của mình, sau đó mình ‘’bốc’’. Anh cong một bàn tay lên làm cú ‘’bốc’’ kèmtheo tiếng chửi thề ‘’mẹ’’. Sự bực dọc của anh chỉ được diễn tả chừng ấy. Khônghận đời và tin ở mình. Trong đời sống bình thường, anh sống với thái độ khắc kỷthật cao thượng.Anh Năm kính yêu,Anh chết ngày 12 tháng Tư, đến giờ này, sau ba ngày xác anh vẫn chưa mócra được. Ngày 14 ông Bạch Long cho hai trực thăng và một Skyraider vào, cố làmmột bãi đáp để đưa anh ra, cả ba chiếc đều bị ‘’shotdown’’. Người lính về nói với giađình như thế, cháu Tường bẩy tuổi đã lớn, nhưng cũng chưa hiểu nổi phận bi thảmcủa lần mất bố, kể lại câu chuyện... Kể lại phút anh nằm xuống với lồng ngực bị vỡ.Không biết chi tiết đó có đúng thế không, nhưng cháu cứ lập lại với mọi người xemnhư như một nét ‘’xuất sắc’’ của anh. Tội nghiệp cháu quá anh ơi, nó đang lún xuốngtrong một bất hạnh với quả tim hồng và nụ cười sáng, nó nắm tấm ảnh lúc anh còn ởtrường, thắt đai đen bên cạnh ông Hiếu...‘’Bố cháu là những người ‘’xuất sắc!’’ Ôianh đã sống, chết bới những hoàn cảnh cực độ. Những phiền não cùng cực và vinhquang bốc lửa. Anh di chuyển giữa những cực điểm với tâm tư bình yên, lặng lẽ,24MÙA HÈ ĐỎ LỬA
chiếc lưng gù xuống chịu đựng. Giờ này anh mới ‘’thật sự nghỉ ngơi’’, một cách nghỉngơi cay đắng và khắc nghiệt. Cuộc đời đã ‘’ta-pi’’ anh trước khi anh kịp đứng lên rũáo, thối tiền. Anh thua trong sáng suốt và nín lặng cũng như ván bài ở Lăng ông Cẩnngoài Huế trong tối mùa Đông năm xưa... ‘’Tao biết mày tháu, nhưng cũng cho màyăn’’. Anh úp bài cho tôi vồ tiền. Anh Năm ơi, anh bị cuộc đời ‘’tháu’’ cú này nữa. Cútháu độc địa và hết thuốc chữa.Anh chết thật rồi!! Tin cuối cùng rõ ràng về anh do Hải ‘’khều’’ nói lại khôngthể sai vào đâu nữa. Hầm anh hứng đúng ba trái hỏa tiễn, mảnh ghim vào tim và anhchết ngay phút đầu tiên, khi ‘’tụi nó’’ bắt đầu đánh biển người vào Charlie. Hải ‘’gói’’anh vào ba lớp poncho, nhưng máy bay không xuống được, Mê Linh lại bị thương.Chúng nó phải ‘’rút lui chiến thuật’’ vì pháo và hỏa tiễn rơi đến cả ngàn trái vào căncứ, đặc công cảm tử lại phá được hàng rào ngoài. Giữ thế nào được nữa, Mễ lẫnHải đều bị thương, chúng cố điều động phần sống sót còn lại để mở đường máu,bảo toàn đơn vị. Phải bỏ anh lại, chắc chắn Mễ đau đớn lắm, vì hắn và tôi đều nặngân tình với anh biết mấy, từ thuở ở Tiểu Đoàn 9, anh ‘’che’’ cho hắn bao nhiêu đòn,Mễ là đứa rất có tình, bỏ anh lại nơi chốn núi rừng, vùi dưới đống đất cát và lửa đỏchắc là vết thương dài đời không hết, tâm hồn khó được phần quên lãng nguôingoai.Mấy hôm nay tôi ngủ không được, mắt nhắm lại thấy cảnh anh đang chết,những giờ khắc cuối cùng, anh chống ngược mắt xuôi tay và đi khuất...Tưởng đếntiếng nói, nụ cười và toàn thể không khí của bữa cơm chót trong Vườn Tao Đàn, đâucó ngờ đây là bữa cơm vĩnh biệt ?! Chưa bao giờ anh vui vẻ và tự tin cho bằng thờigian đó: ‘’Số tao hết cực rồi, hạn 33 tuổi đi qua...Tao làm lớn cho mày nhờ’’. Tôi cũngnghĩ như thế, vì cái ‘’võ nghiệp’’ cứ phú quý thụt lùi, thôi thì chỉ mong ngày anh ‘’làmông tướng!!’’ Ngày đó sẽ không bao giờ có nữa, cũng không còn những ngày vuinhư buổi chiều cuối năm mờ hơi sương, anh và tôi đứng ở sườn đồi nhìn xuốngsông Hương bốc khói lam, nồng hớp rượu ‘’số Bảy’’ không đá, nghe từng âm ba rộnrã của men rượu tan trong máu và cất tiếng cười bất chợt...Tiếng cười hào sảngthống khoái vang động không khí u trầm bí ẩn chiều cuối năm dầy sương lạnh.Tôi cũng tin vào số mạng, biết rằng anh có tướng lộ xỉ không được tốt, nhưngbù lại tai anh dày, có thùy châu, bước đi vững chãi...Nên nghĩ rằng anh sẽ đi qua,anh sẽ vượt qua tất cả hoạn nạn, vì anh đã hoạn nạn dư thừa, hoạn nạn ngập mặt.Từ tuổi thiếu niên anh đã gian nan phấn đấu, phấn đấu để thành người và dựng đời,anh đối chọi với khó khăn như con trâu miệt mài trên đồng ruộng. Năm nay anh 35hay 36 tuổi, tôi không được rõ, nhưng hình như anh chưa có ngày nghỉ ngơi toànnghĩa. Cuối đời, vừa le lói chút ánh sáng bình yên và hạnh phúc, anh hân hoan sửasoạn tương lại, rộn rã như cô dâu tốt số. Đời đã quật anh cú chót và anh đành thua.Bao nhiêu năm tranh sống để lúc chết quả tim đang hả miệng cười.Tiểu Đoàn rút khỏi Charlie và phi cơ oanh kích căn cứ. Ôi sao tàn khốc thế hởtrời ?! Anh đã sống cay nghiệt sao cái chết lại quá bi thương. Ba lớp poncho gói thânanh làm sao che chở nổi hình hài vô tri dưới cơn mưa bom, bão thép. Phép màu nàogiữ nổi xác thân anh ? Vĩnh biệt, Anh Năm kính yêu...Nơi chốn hư không nào...Monglinh hồn anh được lần yên nghỉ.Viết lại,12 Tháng Tư 1972-12 Tháng Tư 1998.Lần ‘’thật chết như luôn sống lại’’,Dù bao lâu,Cách bao xa.CHƯƠNG IX25MÙA HÈ ĐỎ LỬA
- Page 6 and 7: Nam và Quân Đội Mỹ) toàn di
- Page 8 and 9: Sài gòn thất thủ như một l
- Page 11 and 12: công vào Tân Cảnh, Kontum, hư
- Page 13 and 14: Đấy không còn là người v
- Page 15 and 16: - Tiên sư, bom ném thì hay như
- Page 17 and 18: Lính Đại Đội Thinh nhỏm d
- Page 19 and 20: được, Mễ thử bung quân ra
- Page 21 and 22: Trời tối dần, hơi núi đùn
- Page 23: Rất cẩn thận, Mễ cho Hùng
- Page 27 and 28: vào một cõi xa xăm mất hút.
- Page 29 and 30: Đêm xuống thật nhanh trong r
- Page 31 and 32: không đi từng luồn như ở H
- Page 33 and 34: dân tộc. Để lịch sử mãi
- Page 35 and 36: Hưu ạ, nói mãi cũng không h
- Page 37 and 38: sau khi Bạch Lê mang về nhà.
- Page 39 and 40: Từ kinh nghiệm của đêm đen
- Page 41 and 42: Khi Bạch Lê trở về nhà thì
- Page 43 and 44: em...Em chạy ra xe lẹ lắm cô
- Page 45 and 46: lửa dậy, băng trên những g
- Page 47 and 48: thương yêu. Đêm Giáng Sinh 19
- Page 49 and 50: Thành Phố đầu tiên hứng ch
- Page 51 and 52: Chỉ còn tiếng nói và hình
- Page 53 and 54: ồi...Qua một quán nước, án
- Page 55 and 56: Dậy đường tử khíKhông kh
- Page 57 and 58: đó ngã xuống ? Tội nghiệp,
- Page 59 and 60: Nguyễn Xuân Phúc Khóa 16 Trư
- Page 61 and 62: trong Thế Chiến Thứ 2 do Tư
- Page 63 and 64: ghê hồn của hỏa lực phi ph
- Page 65 and 66: vùng, pháo binh diện địa 175
- Page 67 and 68: Ngày 14 tháng 9 lần đầu tiê
- Page 69 and 70: chặt ô rô, cóc kèn, dừa nư
- Page 71 and 72: còn một ngón, người sĩ quan
- Page 73 and 74: Tháng 3.73CHƯƠNG XXVIÂm Vọng
- Page 75 and 76:
đến lúc tàn cuộc một phậ
- Page 77 and 78:
vùng dầy đặc giữ mọi ch
- Page 79 and 80:
trầm lặng như đặc thù chun
- Page 81 and 82:
Thế Kỷ 11, 12 nào khác Thế
- Page 83 and 84:
độ (trở thành hai mặt tươ
- Page 85 and 86:
chỉ là đám du kích ngu ngơ n
- Page 87 and 88:
chế...lực lượng cộng sản
- Page 89 and 90:
Đồng Quân Lực (10 tháng 3) v
- Page 91 and 92:
‘’Đây cũng là lúc quyết
- Page 93 and 94:
trận chiến đang bùng nổ gi
- Page 95 and 96:
Thắng lợi tin vui khắp mọi
- Page 97 and 98:
màu vàng, xanh, đỏ được b
- Page 99 and 100:
Nhựt tiến chiếm ngôi chùa.
- Page 101 and 102:
một thế kỷ qua kể từ năm
- Page 103 and 104:
10 cây số. 9 giờ sáng, cuộc
- Page 105 and 106:
đột kích bắt đầu. 18 pháo
- Page 107 and 108:
Chiến Việt Nam đặt trên So
- Page 109 and 110:
Thành ngạo nghễ kiên cố kia
- Page 111 and 112:
ao ngày đêm. Người chỉ huy
- Page 113 and 114:
15.- Bình Giả, Tỉnh Phước T
- Page 115 and 116:
chết do bất ngờ, vì không l
- Page 117 and 118:
kể đến chăng thì cũng chỉ
- Page 119 and 120:
Đối mặt binh đội của Tư
- Page 121 and 122:
chỉ huy của Sư Đoàn 18 và h
- Page 123 and 124:
Xuân Lộc, trên Quốc Lộ I, l
- Page 125:
9-10.- Richard H. Schultz, The Secr