12.07.2015 Views

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

CHƯƠNG XVIIITrị-Thiên, Đất vinh danh cho người...Nếu được hành quân tái chiếm Quảng Trị tôi sẽ cúng một con heo. Mộtngười lính Sư Đoàn 1 đã nói như thế. Không phải câu nói chơi, phút bốc đồngnhưng là tình cảm mãnh liệt tha thiết được diễn đạt bằng ngôn ngữ giản dị, chơnchất. Giữa đất và người không còn biên giới, người lính không nhìn các địa danh:Cam Lộ, Hương Hóa, Trị Bưu, Phong Điền, An Lỗ như những mục tiêu quân sự,chốn không hồn mà nhiệm vụ bắt buộc phải đi đến trong một thời gian và sau đó đợichờ từng ngày qua để trút đi dửng dưng lạnh nhạt. Đất và người gắn bó không giảithích được bằng lý luận, chỉ cảm thấy bàng bạc mơ hồ, chứng nghiệm bởi một trựcgiác ngây ngất...Và không riêng cho người lính sanh trưởng vùng Thừa Thiên,Quảng Trị. Những người khác, những Sĩ Quan, Trung Sĩ, Binh Nhì sinh trưởng ởBắc, <strong>Nam</strong> thuộc các đơn vị Tổng Trừ Bị, hành quân tăng phái đến, bước chân đếnvùng địa đầu đất nước lòng bỗng nhiên chùng xuống trong xúc động lạ lùng...Nhiệmvụ hành quân không được nhìn thuần túy như một công tác quân sự có tính cách bắtbuộc, hành quân vùng Thừa Thiên, Quảng Trị âm vang mênh mông, tính chất cuộcviễn chinh thánh chiến, đấu tranh giữ đất, giữ nước, đấu tranh cho một lẽ sốngcòn.Chiến đấu ở miền giới tuyến hào hùng như bước chân qua một bờ lịch sử.Tương lai dân tộc được quyết định qua vùng đất này.Đây không phải là một cảm xúc quá độ được tăng thêm cường lực để làmdáng trong văn chương nhưng đã đi lính, đội nón sắt, mặc áo giáp, nhảy trực thăngxuống Khe Sanh đổ quân trên các mỏm Động Thông, Động Gió, đã di chuyển theogiòng Tam Giang, qua Túy Vân lúc sương còn mờ trên đầm Thủy Tú hay ngượcphía Bắc để đi vào vùng Phong Điền, Đại Lộc, Phá giăng giăng mưa bụi, trăng nonsoi ánh sáng bạc thếch, ánh sáng chết trên mặt nước lăn lăn sóng nhỏ, thôn xóm xalặng trong bóng tối, nghe trong lòng cơn ào ạt xúc cảm, thấy rộn rã từng ạt rungđộng trên làn da. Đất linh thiêng, huyền bí bao trùm vây bọc, con người trong đó thấytan biến, hòa hợp vào cùng từng ngọn cỏ, cơn gió, người thấy đau, đau rõ ràng nhưnhức buốt như vạch xanh của Sông Bến Hải vạch đường độc địa trên bờ cát thênhthang. Đất và người cùng đau với vết thương quê hương.Cảm giác trên đã thành hình, đã gây nên phản ứng sinh lý làm dựng sợi lôngtay cảm xúc nhưng có thể không được phân tích, không được rọi nhìn, định lượng,người lính ‘’thấy’’ ràng buộc, thấy mơ hồ, lãng đãng nhưng chắc chắn, cần thiết nhưkhông khí hít vào trong mỗi cử động.Trị-Thiên, ngoài đất còn có người, người Huế, người Quảng Trị, người ăncơm ghé sắn, người uống nước ‘’chè’’ nấu bằng lá ổi, người gọi lính bằng ‘’anhCộng Hòa ơi...’’ Những người đã mừng rỡ đến ngất xỉu sau mười, mười lăm ngàydưới hầm sâu, nhịn đói nhịn khát, đại tiện, tiểu tiện và ngủ trên cùng chiếc chiếu nhưtrong mùa Xuân Mậu Thân khi nghe ngoài đường phố tiếng lách cách của báng súngđập vào đùi khi người lính di chuyển. Lính Cộng Hòa tới! Lính Cộng Hòa tới! Ngườidân hé cửa nhìn: Trên đường phố vắng, hai hàng lính đi song song ở lề đường, độihình, y phục hoa của Biệt Động Quân hay Thủy Quân Lục Chiến... Lính Cộng Hòabà con ơi !! Sống rồi bà con ơi !! Ông già, người trẻ, công chức, cảnh sát mở toangcửa ào ra đường...Mừng quá mấy anh ơi, mừng quá !! Mấy anh ở đây luôn hả ??Uống nước không ? Những người lính từ miền <strong>Nam</strong> ra bị vây kín bởi một nồng nhiệtbốc lửa. Họ là điểm sống cho Thành Phố Huế đã đến đáy hấp hối và tuyệt vọng. Cònvinh quang đẹp đẽ nào cho bằng tiếng kêu mừng rỡ của người dân Huế trong mùaXuân đỏ lửa khi được sống gởi đến những người lính xa lạ phong trần.Đấy là những sự kiện của mùa Xuân năm xưa. Bây giờ, tháng thứ ba củangày Bắc quân mở cuộc đại tấn công và Miền <strong>Nam</strong>, Quảng Trị, Thừa Thiên, hai48MÙA HÈ ĐỎ LỬA

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!