12.07.2015 Views

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

vào dưới tròng mắt đừng cứng của chủ, đoạn ruột kéo lê do nửa phần thân sau vỡtoang, hai chân nát ngấu... Nết ơi! Trong thoáng ngắn Bạch Lê biết rõ. Cô không chỉkhóc vì tai họa đang gần kề cụ thể. Khi thủy thủ đoàn của chiếc tàu ngầm biết dưỡngkhí đang cạn kiệt....Chết em rồi Hai ơi! Bình chỉ kịp kêu tiếng ngắn, hất tung chiếc gàu đangcầm tay, ngã gục lên ngang thành giếng. Đứa bé gái mười hai tuổi run bần bật vì nỗikhiếp sợ khi nhìn xuống thân...Máu chảy từng vòi, từng đường phùn phụt, tung tóe,đầm đìa. Đang cúi trên bếp lửa, Bạch Lê phóng chạy ra vườn với đôi chân đã thànhmột lực đẩy cực nhanh. Cô chụp kịp được đứa em trước khi ngã gục trên đất...Hai!Hai! Em bị phải không Hai, em chết không Hai, đừng để em chết nghe Hai...Đứa emnói líu nhíu trong cơn mê hoảng...Không, không, cưng không việc gì hết...Má, má,má và Nghĩa, Hiệp đâu, kêu thằng Long xuống hầm. Đem má xuống hầm...Thêmquả đạn rơi xuống phá tung mặt hiên nhà, phần còn lại của chiếc mái đổ sụp. Lấytấm ra giường xé cho mẹ mấy miếng, Nghĩa chạy ra vườn bức hết lá ‘’sống đời’’đem vào đây...Má đừng khóc. Hiệp bảo thằng Long ngồi im...Không việc gì phảikhóc. Không khóc. Ngồi im. Bạch Lê bình tĩnh ra lệnh từng người. Cô vốn nói nhanh,nay tốc độ phát âm lại tăng thêm gấp bội, nhưng âm tiếng rõ ràng, chính xác...Nằmim, có hai với cưng đây...Hai ở với em...Cô trở lại với đứa em trong tay. Đứa bé gáikhông còn kêu la, nhìn chị thảng thốt, cầu cứu, tin cậy, rên nhỏ, run rẩy...Em khôngchết hả Hai ? Không, cưng không việc gì cả, bị sơ sơ thôi mà...Bạch Lê vuốt chấtnhờn lấm đầy bụng đứa em màu nâu đen, ươn ướt...Cô run run kéo vạt áo trướcbụng...Em có đau không, cái gì đây ? Cô không rõ phần ruột tấy máu hay một thứ,loại gì của cơ thể đứa em đang nhầy đầy bàn tay. Bình nhìn xuống tay chị...Mận đó,mận em hái ngoài vườn vừa rồi...Bạch Lê thở hơi yên tâm, cô không dám nói ý nghĩvừa có với em, ‘’nó mà bị lủng ruột như vầy thì chỉ có chết’’...Nghĩa đau, xé miếng rađược chưa ? Đây, đây, lá ‘’sống đời’’ đây Hai. Cô bỏ vào miệng nhai ngấu nắmlá...Có thuốc rồi, cưng đừng sợ nhen, Hai lo cho cưng mà. Đứa bé gái nói nhỏ...Haibịt thuốc cho em hả Hai ? Ừa...ừ...Cô nhìn phần trái thân thể đứa em, vai, hông, đùitất cả sâm sấp máu, lòng se thắt... ‘’Tội con nhỏ quá, không biết cánh tay nó có cònđược không ?’’ Khi tất cả mọi người đã vào lại hầm, Bạch Lê nói quyết liệt: Chỉ kẹtquá mới ra khỏi hầm thôi...đái ỉa gì cũng trên miệng hầm để mà nhảy vào lại. Chỉmình con Bình thôi cũng đủ khổ rồi....Cô Hai! Cô ơi, cô...em đây...cô ở đâu, cô Hai...Có tiếng gọi thất thanh từ đầungõ, chen giữa âm vang tiếng nổ...Cơ ơi...cô...Tiếng gọi nghẹn lại có lẽ vì hơi khói,bụi...Thằng nhỏ Trung, thằng Trung, Nghĩa chạy lên kêu em nó xuống đây...Thằngbé được đun nhanh vào hầm, nó nói giữa tiếng run...Cô, cô đi đi cô ơi...nó pháo chếthết...Làm sao mà em lên đây? Bạch Lê hỏi dồn...Con...em, em thấy nó pháo chỗ nhàcô, em chạy xe dưới trường mình (Trường ở Ấp Phú Đức, Đông-<strong>Nam</strong> Thị Xã) Trờiđất! Bạch Lê kêu tiếng thảnh thốt, cô vừa chạm vào người học trò. Thân đứa bé nhơnhớp, trơ dính đầy đất cát. Sao, sao không áo quần gì vậy nè ? Cô hỏi gấp. Em đanhnúp trong hầm, nghe mấy chú lính dưới đó nói Ấp nhà cô bị pháo, em dọt chạy lênđây, giữa đường...giữa đường, ủi xuống hố mấy lần...Đi đi nghe cô... Trời ơi, Trungem! Bạch Lê quơ tay ôm đầu đứa nhỏ, cô cảm thấy vành tai thằng bé chạm vàongực...(Nhỏ này nó có cái tai dài như tai Phật mà mình cứ nhéo đau mỗi khi nónghịch phá... Đâu ngờ đứa học trò ngỗ nghịch nhất lớp lại là đứa chung thủy thế này?) Bây giờ, em đi đâu với cô, mai, mốt, đợi khi nào bớt pháo, chị Bình đỡ đỡ, bớtđau, cô đi với em về dưới trường. Không được, em phải về, má nói lên biểu cô xonglà phải về liền...Trên này bị pháo nhiều hơn dưới đó. Bạch Lê ôm đầu thằng nhỏ sátngực, tóc nó gây nồng mùi khói, hơi thuốc súng và đất khô, cô kìm giữ rúng động,nói tiếng đứt khoảng: Em...về cẩn thận nghe...Có gì là cô ân hận lắm...nghe Trung,42MÙA HÈ ĐỎ LỬA

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!