Sài gòn thất thủ như một lẽ tất nhiên, dầu rằng Sư Đoàn Nhảy Dù, Thủy QuânLục Chiến có khả năng chiến đấu vượt trội, cao hơn hẳn những đơn vị gọi là sưđoàn điện biên, sao vàng, thép (do đánh giá của giới báo chí phương Tây, những cơquan thông tin không hề có chút công bình đối với Quân Lực Miền <strong>Nam</strong>). Vì quânviện cho tài khóa 1975 chỉ có đúng 475 triệu Mỹ kim. Hãy so với 25 tỷ của năm 1968-1970 và 12 tỷ của 1970-1971, nên chúng ta đã không có đợt bom ‘’Daisy Cutter’’tăng cường kịp thời giúp Tướng Lê Minh Đảo có thể kéo dài cố thủ, giữ vững LongKhánh. Điều này xác chứng với kỳ tích của Trung Đoàn 43, Sư Đoàn 18 Bộ Binh,một thân đương cự, đánh bật đợt tấn công của một sư đoàn bộ binh cộng sản (sưđoàn 6), đơn vị tiến công dưới yểm trợ của sư 314 vừa bôn tập từ miền Trung, lẽ tấtnhiên cũng khởi đi nơi miền Bắc, đơn vị tiền tiêu của chiến dịch 275 do quyết địnhTái Lập Hòa Bình Tại Việt <strong>Nam</strong>: Chính Phủ Liên Bang Bắc Mỹ và Chính Phủ Việt<strong>Nam</strong> Dân Chủ Cộng Hòa ‘’cam kết tôn trọng’’ những nguyên tắc sau đây về việcthực hiện Quyền Tự Quyết của Nhân Dân Miền <strong>Nam</strong>.1.- Quyền Tự Quyết của Nhân Dân Miền <strong>Nam</strong> là một điều tối thượng và bấtkhả chuyển nhượng, được tôn trọng bởi tất cả các quốc gia.2.- Nhân Dân Miền <strong>Nam</strong> sẽ tự quyết về tương lai chính trị của Miền <strong>Nam</strong>xuyên qua bầu phiếu phổ thông hoàn toàn tự do và dân chủ.Màn bi kịch tàn nhẫn chính trị đóng lại ở đây. Hậu quả ác nghiệt tất yếu củaHiệp Định Paris 1973 không chỉ hiện thực với Ngày Uất Hận 30 tháng Tư 1975 riêngvới Miền <strong>Nam</strong>, nó tác động lâu dài và cùng khắp, đến nay với những người đã đượcgọi là ‘’phe chiến thắng’’, ở Hà Nội tại miền Bắc. Điều nghịch lý này đã xảy ra từ giờthất thủ Sài Gòn, khi Người Lính Cộng Hòa buông súng và bắt đầu cuộc lưu đày nơinhững trung tâm nhục hình trải dài khắp nước, tập trung và sẵn có ở miền Bắc nóiriêng. Vì khi Người Lính Miền <strong>Nam</strong> buông súng, không chỉ cư dân Miền <strong>Nam</strong>, nhữngngười dù dưới tác động xã hội, giáo dục riêng biệt và thuộc về nhiều khuynh hướngchính trị khác nhau, cũng nhận ra điều cay đắng, ‘’lính mình không còn nữa’’. Phải,đối tượng được gọi là ‘’lính mình’’ ấy tuy còn khuyết điểm, chưa hoàn chỉnh, nhưngquả thật họ là ‘’người cánh giữ’’ Miền <strong>Nam</strong> hơn hai mươi năm qua, kể từ ngày đấtnước chia phân, 1954, mà sự phân chia ấy cũng không phải do ai khác mà chính làngười cộng sản Việt <strong>Nam</strong> đã hạ tay quyết định cắt lìa. Và khi Người Lính ấy xuấthiện dưới hình thái não nề của ‘’kẻ tù nhân thất trận’’ nơi những trại tù ngụy danhkhắp miền <strong>Nam</strong>, ở miền Bắc thì cũng là lần chứng tỏ Nguồn Hy Vọng đến từ Miền<strong>Nam</strong> không còn khả năng hiện thực. Hy Vọng sống đời Tự Do hoàn toàn bị phủnhận, vất bỏ. Người Việt Miền Bắc hóa ra là ‘’kẻ thụ nạn từ chiến thắng’’ do chính họđã góp công dự phần áp đặt xuống phần đất ủ mầm hy vọng cho toàn quê hương.Và hiện thực cực độ hào hùng, vô vàn bi thảm của hai nghìn năm Lịch Sử Dân Tộcđã bùng vỡ như cơn địa chấn rung rinh toàn bộ địa cầu, lung mờ càn khôn, úa mầunhật nguyệt. Người Việt đồng lần phá thân vượt biển, hiện thực lựa chọn cuối cùng:TỰ DO HOẶC CHẾTKhi không còn Niềm Tin, Hy Vọng. Sống đáng sợ, tệ hại hơn cái ChếtNgười Việt hiểu ra nguyên lý giản dị và cao cả này từ lần người cộng sản‘’thống nhất nước nhà về mặt nhà nước’’, và hoàn tất mục tiêu ‘’đánh cho Mỹ cútđánh cho Ngụy nhào’’. Người Miền Bắc lại càng thấm rõ nghĩa đắng cay. Và chắcrằng cũng đậm nét trong lòng người (gọi là) cộng sản nào còn chút lương tri khi xétlại quá trình ‘’Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước’’ của họ.Thế nên hôm nay, dẫu đã bị tước mất toàn phần vũ khí, không còn dịp trở vềcùng đơn vị, sử dụng số quân, trí lực khỏi phải vận động để nhớ đến số súng, khẩupháo, con tàu, chiếc chiến xa mà mỗi người chúng ta hằng sử dụng, sống cùng. Đãsống rất lâu với tuổi trẻ chỉ có một lần. Lần chúng ta rất mực hãnh diện. Ngày chúng8MÙA HÈ ĐỎ LỬA
ta là Người Lính thuần thành của toàn Dân Tộc. Người Bảo Vệ và là nguồn Hy Vọngcủa vạn triệu người. Hôm nay, chúng ta nhớ đến Ngày Hè xưa như dấu ấn vinhquang cay đắng. Phải nhớ như một vết thương luôn mới, còn tươi máu. Vết thươngTrái Tim Cao Thượng Người Lính bị xúc phạm.Chúng Ta là những Người Lính nhận trách nhiệm vô cùng trọng đại mà LịchSử ký thác, và phải trả giá lần không hoàn tất trọn vẹn nghĩa vụ kia cho đến ngàytoàn thắng cuối cùng bằng mạng sống của chính mình. Nhưng chúng ta chỉ thất bạitrong cuộc chiến và vĩnh hằng sáng rực với nhiệm vụ cao quý mà toàn Dân Tộc đãmột lần trao gởi. Phải chính là Chúng Ta Quân Lực đã chiến thắng từ một ngày Hèdậy lửa lớn năm xưa khi chiến hữu toàn quân còn chắc tay súng. Chúng ta quả thậtchỉ bị tước mất vũ khí. Chúng ta không thể đào ngũ, trốn chạy, đầu hàng. Bởi, vẫnhằng có những Người Lính Quân Lực Việt <strong>Nam</strong> Cộng Hòa, những Chiến Sĩ QuốcGia chiến đấu trong bóng tối, sự chết nơi chốn lao tù, trên quê hương khô nạn chodẫu đã hơn hai mươi năm sau. Từ rất lâu. Đang thực hiện. Không một ai hay biết.Chúng ta vẫn chiến đấu như Ngày Hè bất diệt ba mươi năm trước. Chiến đấu vớiTinh Thần Việt <strong>Nam</strong> Cộng Hòa. Không có gì thay đổi.Chúng Ta tiếp tục duy trì, bảo tồn tính chất Người Lính với mức độ sắt son,cao qúy, dẫu hàng ngày vây bọc, công phá bởi muôn ngàn ti tiện, dối trá từ đời sốngchính trị lắm mưu mô, nhiều thủ đoạn. Trong đó sinh mạng và giá trị Người Lính bịxài phí vô ích và cực độ phí phạm. Nhưng ‘’Người Lính Không Hề Chết’’, như ChiếnHữu Chuck Bowman, người Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ với hai nhiệm kỳ Việt<strong>Nam</strong> (1964-1966), sau bao nhiêu năm vẫn kiên trì xác định: ‘’Khi những kẻ (chính trịgia) lợi dụng ‘’hòa bình với bất cứ giá nào’’, cùng những ma thuật hèn hạ của bọnphản chiến để có được thắng lợi đắc cử, thì Việt <strong>Nam</strong>, Campuchia, Lào lần lượt biếnthành những con cừu tế lễ để chúng ‘’có thêm kinh nghiệm chính trị’’. Không nhưđám tài tử Jame Fonda, Tom Hayden, tôi cảm nhận có một ‘’trách nhiệm mang tínhcách đạo đức’’ buộc bản thân phải dự phần vào nỗ lực chung với những dân tộc trêntoàn thế giới chống lại ách lệ thuộc cộng sản Việt <strong>Nam</strong> cũng như Lào, Campuchialần lượt kinh qua. Hằng mỗi năm, những hứa hẹn giả trá về việc phải hy sinh tự docho buổi công bình cộng sản, như một chứng ung thư gậm mòn thế giới mà khônghề có phương cách thanh toán, loại trừ. (Trả lời phỏng vấn Đại Học Okahoma, 1984)Chúng ta không phải nhắc nhở với nhau như thế vì trận chiến không hề chấm dứtgiữa Ánh Sáng và Bóng Tối. Tình Thật và Dối Gạt. Tương Lai luôn có cùng ngườiTrung Chính. Chúng Ta là những Người Lính thắng trận Chính Nghĩa cuối cùng này.Viết để nhớNgày 8 tháng 6.1972-2002Trước cửa vào AN LỘCVới Tiểu Đoàn 6 Nhẩy Dù.CHƯƠNG IIMùa Hè Đỏ LửaMùa Hè, những cơn mưa bất chợt ùn ùn kéo đến, ào ạt chụp xuống núi rừngKontum, Pleiku...Trời thoắt trở lại xanh, cao khi mưa dứt, nắng hanh vàng ấm trongkhông khí gây gây lạnh, những đồi cỏ xanh dọc Quốc Lộ 14 bắt đầu óng mượt, cánhcỏ non lớn dài phơi phới dưới sau trận mưa đầu mùa và thung lũng xa vàng rực hoahướng dương. Không khí, gió, trời mây và cỏ cây thay đổi hẳn, mới mẻ toàn khối,toàn sắc, vùng cao nguyên lộng lẫy, triền miên với từng hạt nắng vàng ối tan vỡ trênđồng cỏ xôn xao gió thổi...Mùa Hè, gió Lào miền Quảng Trị, Thừa Thiên thổi từng luồng, từng chập, đưa‘’con trốt’’ chạy lừng lững trên cánh đồng cát chói chang, những đồi hoa sim, hoa dủ9MÙA HÈ ĐỎ LỬA
- Page 6 and 7: Nam và Quân Đội Mỹ) toàn di
- Page 11 and 12: công vào Tân Cảnh, Kontum, hư
- Page 13 and 14: Đấy không còn là người v
- Page 15 and 16: - Tiên sư, bom ném thì hay như
- Page 17 and 18: Lính Đại Đội Thinh nhỏm d
- Page 19 and 20: được, Mễ thử bung quân ra
- Page 21 and 22: Trời tối dần, hơi núi đùn
- Page 23 and 24: Rất cẩn thận, Mễ cho Hùng
- Page 25 and 26: chiếc lưng gù xuống chịu đ
- Page 27 and 28: vào một cõi xa xăm mất hút.
- Page 29 and 30: Đêm xuống thật nhanh trong r
- Page 31 and 32: không đi từng luồn như ở H
- Page 33 and 34: dân tộc. Để lịch sử mãi
- Page 35 and 36: Hưu ạ, nói mãi cũng không h
- Page 37 and 38: sau khi Bạch Lê mang về nhà.
- Page 39 and 40: Từ kinh nghiệm của đêm đen
- Page 41 and 42: Khi Bạch Lê trở về nhà thì
- Page 43 and 44: em...Em chạy ra xe lẹ lắm cô
- Page 45 and 46: lửa dậy, băng trên những g
- Page 47 and 48: thương yêu. Đêm Giáng Sinh 19
- Page 49 and 50: Thành Phố đầu tiên hứng ch
- Page 51 and 52: Chỉ còn tiếng nói và hình
- Page 53 and 54: ồi...Qua một quán nước, án
- Page 55 and 56: Dậy đường tử khíKhông kh
- Page 57 and 58: đó ngã xuống ? Tội nghiệp,
- Page 59 and 60:
Nguyễn Xuân Phúc Khóa 16 Trư
- Page 61 and 62:
trong Thế Chiến Thứ 2 do Tư
- Page 63 and 64:
ghê hồn của hỏa lực phi ph
- Page 65 and 66:
vùng, pháo binh diện địa 175
- Page 67 and 68:
Ngày 14 tháng 9 lần đầu tiê
- Page 69 and 70:
chặt ô rô, cóc kèn, dừa nư
- Page 71 and 72:
còn một ngón, người sĩ quan
- Page 73 and 74:
Tháng 3.73CHƯƠNG XXVIÂm Vọng
- Page 75 and 76:
đến lúc tàn cuộc một phậ
- Page 77 and 78:
vùng dầy đặc giữ mọi ch
- Page 79 and 80:
trầm lặng như đặc thù chun
- Page 81 and 82:
Thế Kỷ 11, 12 nào khác Thế
- Page 83 and 84:
độ (trở thành hai mặt tươ
- Page 85 and 86:
chỉ là đám du kích ngu ngơ n
- Page 87 and 88:
chế...lực lượng cộng sản
- Page 89 and 90:
Đồng Quân Lực (10 tháng 3) v
- Page 91 and 92:
‘’Đây cũng là lúc quyết
- Page 93 and 94:
trận chiến đang bùng nổ gi
- Page 95 and 96:
Thắng lợi tin vui khắp mọi
- Page 97 and 98:
màu vàng, xanh, đỏ được b
- Page 99 and 100:
Nhựt tiến chiếm ngôi chùa.
- Page 101 and 102:
một thế kỷ qua kể từ năm
- Page 103 and 104:
10 cây số. 9 giờ sáng, cuộc
- Page 105 and 106:
đột kích bắt đầu. 18 pháo
- Page 107 and 108:
Chiến Việt Nam đặt trên So
- Page 109 and 110:
Thành ngạo nghễ kiên cố kia
- Page 111 and 112:
ao ngày đêm. Người chỉ huy
- Page 113 and 114:
15.- Bình Giả, Tỉnh Phước T
- Page 115 and 116:
chết do bất ngờ, vì không l
- Page 117 and 118:
kể đến chăng thì cũng chỉ
- Page 119 and 120:
Đối mặt binh đội của Tư
- Page 121 and 122:
chỉ huy của Sư Đoàn 18 và h
- Page 123 and 124:
Xuân Lộc, trên Quốc Lộ I, l
- Page 125:
9-10.- Richard H. Schultz, The Secr