12.07.2015 Views

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

thương yêu. Đêm Giáng Sinh 1967, cũng nơi công viên Tao Phùng này. Hôm nay,ngày Hè cuối cùng, tháng năm năm một ngàn chín trăm bảy mươi hai của đời tuổitrẻ, lúc Bạch Lê đúng hai mươi mốt tuổi ba tháng. Tưởng như mới hôm qua.Như giọt nước tràn chiếc ly thống hận, khi trở về trại tỵ nạn ở Trường PhúĐức, vừa ngồi xuống trên mặt đất bình yên để tạm hoàn hồn sau cuộc tử sinh oankhốc. Hai đứa sau này sau ngày 16 có lên chỗ ‘’Chân Trời Tím’’, không thấy gia đìnhbạn...Ấp vắng hoe, tan hoang, cũng không biết hỏi ai. Khi trở về...Thúy ngừng nói,bật khóc òa...Anh Dũng chết rồi Bạch ơi! Ảnh chết vì bị pháo kích trước Tiểu Khu, khichạy ra đón tụi này để ngóng tin...của bạn’’ Bạch Lê thoáng thấy lại dáng dấp của<strong>Phan</strong> Trọng Dũng, người cô vừa quen từ ngày đầu Hè. Tuy mới quen, nhưng cô hiểutấm lòng của người chân thật, thương yêu. Nhưng, tất cả đã vô cùng xa xôi. Thuộcvề bên kia cảnh Chết.Hậu cảnh của lần thật ChếtNgày 12 tháng 6 năm 1972, Mười Hai Ngàn Người Dân vượt tuyến lửa, vòngvây, rời An Lộc sau khi Tiểu Đoàn 6 Nhẩy Dù thanh toán xong chốt Xa Cam, cửa ngõphía <strong>Nam</strong> Thị Xã. Bạch Lê mặc chiếc áo màu trắng, (chít khăn tang trắng cho hai emvà tất cả những người chết) theo lời khuyến cáo của những giới chức quân sự chỉhuy mặt trận... ‘’Cô và cả nhà cũng như đồng bào nên mặc đồ trắng để trực thăng vàlính mình dễ nhận ra khi bắn yểm trợ. Chốt việt cộng tuy bị anh em Nhảy Dù thanhtoán, nhưng có thể chúng vẫn còn giữa một vài vị trí nơi Tân Khai, Suối Tàu Ô’’.Bạch Lê lên chiếc Honda với đứa em trai, Long ngồi trước trên những bao gói,Bình ngồi giữa, bà mẹ ngồi sau chót. Cô phóng xe lên mặt lộ, dẫn đầu đoàn người,miệng mím chặt. Tự tin. Quyết liệt. Lính Tiểu Đoàn 6, 8 Nhẩy Dù, Trung Đoàn 15, 31Bộ Binh, những đơn vị trấn giữ các vị trí phía <strong>Nam</strong> An Lộc, dọc Đường 13 về ChơnThành đồng ra khỏi hố chiến đất reo mừng, chào đón đoàn người thoát hiểm. Họđem khẩu phần lương khô, gói cơm sấy còn lại cuối cùng biếu tặng đồng bào để cócái ‘’ăn dằn đường’’ họ băng bó vết thương cho người bị pháo với lời căm phẫm,‘’Sao việt cộng có thể ác đến vậy hả trời...Toàn là dân chớ có người lính nào đâu ?’’Khi ngừng xe ở Tân Khái nhờ người lính đổ thêm xăng vào xe, cũng do khámphá ra bà mẹ đã bị rớt xuống đâu phía sau. Người lính dặn: ‘’Cô phải chạy xe dướihố dọc hai bên đường, chúng thấy dân di tản nên đã bắt đầu pháo kích lên mặt lộ’’.Bạch Lê nói lời thành thật quyết chí: ‘’Tôi chết ở đây cũng không ân hận, đượcchết giữa người của mình, lính của mình, bây giờ tôi phải trở lui kiếm bà má, nếu bịpháo chết, không trở lại đây thì nhờ các anh đưa hai đứa em này về chỗ em hai tôi,Trường Cán Sự Y Tế số 201 Đường Trần Hoàng Quân Chợ Lớn. Em tôi tên Lê ThịƠn’’.Cô phóng xe đi không ngại ngần, sợ hãi.Trên đường về Chơn Thành để đi Bình Dương, đoàn người bị lính cộng sảnchận lại ở suối Tàu Ô để chúng thanh lọc các thành phần bị quy tội có ‘’nợ máu vớinhân dân’’. Nhân dịp này cán bộ chính trị đến ‘’công tác’’ với đám đông gồm đàn bà,trẻ con, người già... ‘’Chúng tôi là bộ đội giải phóng chiến đấu vì độc lập, vì hạnhphúc của nhân dân. Vì nhân dân mà chiến đấu...’’Bạch Lê nhìn thẳng mặt gã cán bộ chính trị cộng sản đang tuông tràn lời ‘’giáodục’’ với âm sắc của dân cư Thanh-Nghệ-Tĩnh. Cách nhìn của con người tự trọngtrước một điều khinh tởm, dối gạt vô lường.Viết lại sau 31 năm (1972-2003),với người sống-người chếtnơi,An Lộc, Bình LongViệt <strong>Nam</strong>47MÙA HÈ ĐỎ LỬA

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!