nồng đặc. Bạch Lê lèn chặt thân thể mình giữa những thân người. Hẳn chỉ là nhữngđàn ông. Một trái nổ ngay đâu trên mái căn phòng. Lửa bùng vào sát mặt. Bóng tốidày thêm âm âm....Sau một thời gian dài tưởng như thăm thẳm, Bạch Lê tỉnh dần lại, cô càobới những hình người chung quanh với một sức mạnh không hề có...Cô nghe ra mùimáu, mùi người chết tanh tanh. Bạch Lê biết mình đã ra lại hành lang bệnh viện,cách nhà xác. Nương ánh đạn pháo, cô cất mình chạy càn lên những thân người.Người còn rên la tức là kẻ sống, người nằm im hẳn chết. Dưới đạn pháo trên thâyngười, dẫm bãi máu, cô chạy như chưa bao giờ chạy nhanh hơn. Bạch Lê chạy khỏivùng bệnh viện, băng qua Đường Ngô Quyền, vào khu công chánh mặt hướng phíaĐường Lê Lợi, nơi tương đối thưa pháo nổ. Có ánh đèn leo lét trong một ngôi nhàvừa thoáng thấy, Bạch Lê chạy đến...Bà con cho tôi vô với! Tiếng đàn ông gắt gỏng:‘’Không được, chật lắm, không còn chỗ’’ Cô khẩn khoản: ‘’Tôi mà chú, hai đứa em tôivừa chết, tôi còn ba má với hai đứa nữa phải lo...Chú làm phúc’’ Giọng người đàn bàái ngại... ‘’Cô là ai, mà sao người đầy cả máu vậy, cô bị thương không ?’’, ‘’Dạ tôi ởẤp Thánh Mẫu, vừa trong bệnh viện chạy ra. Em tôi chết hai đứa trong đó, tôi dạyhọc dưới Phú Đức. Tôi không bị thương, đây là máu em tôi...’’ Bạch Lê nhào vàohầm trước khi người đàn bà vội vã... ‘’Vào đi...vào đi...cô’’.Sáng ngày 10, với hai bàn chân trần, Bạch Lê dẫm lên đất lửa sôi bỏng mãnhgang thép, bầy nhầy thịt, xương người lâm nạn tối hôm qua, trở lại bệnh viện, đi quahành lang đã biến thành một dãy nhà ngổn ngang xác chết. Đống thây người chếtkhông còn một xác nguyên vẹn nếu nói đúng hơn. Đến chỗ căn phòng Y Tá (nơi cóchiếc hầm chìm bị pháo) khi đang loay hoay bới đống xác chết để tìm thây Nghĩa,Hiệp. Một người lính Quân Y hỏi nhỏ: ‘’Cô có phải là cô gì Bạch phải không ?’’ Vâng,tôi là Bạch Lê, nhưng mấy em tôi quen gọi là chị Hai thôi. ‘’Hèn gì người em cô đêmpháo kích vừa rồi cứ kêu tên cô mãi...Kêu cho đến khi chết vì bị thương thêm hai, balần nữa.’’ Bạch Lê kéo xác hai em ra hành lang bệnh viện, xác Kha tìm không thấy,mà thật sự cô cũng quá kiệt lực để tìm xác bạn. Cô nói cùng những người lính QuânY ‘’Các anh cho tôi ‘’gởi’’ hai em tôi nằm đây, tôi chạy về lo bà má và hai đứa kia,xong rồi tôi trở lại ngay.’’Bạch Lê, người mẹ, và hai đứa em còn lại đến Ấp Phú Đức (nơi có ngôitrường cô dạy học nay biến thành trại tỵ nạn) lúc buổi chiều ngày 10. Sáng 11, cô trởlại bệnh viện để chôn hai em với sự giúp đỡ của Nhật (bạn của Nghĩa, em cô) và Lễ,anh của Nhật. Đoàn người đi chôn xác có thêm một người không ngờ trước: Đấy làngười còn lại độc nhất của anh em nhà Hiếu, Nghĩa hai gã trai nghịch ngợm cùngBạch Lê chơi đùa, ẩu đả, từ thuở thơ ấu, nơi vùng đất này, lúc cả bọn chưa tới tuổilên mười. Hiếu, Nghĩa không bao giờ học quá lớp Nhì, không hề lên lớp Nhất (lớp 5)cho đến ngày cả hai đăng lính. Nghĩa đã tử trận đâu những năm trước, Hiếu bịthương nay chỉ còn một tay. Họ vẫn xưng hô ‘’mầy, tao’’ cho đến hôm nay. Sángnay, lần đầu tiên sau hơn mười mấy năm quen biết, Hiếu nghiêm trang nói cùng bạn:‘’Hai cho tui đi chôn hai em Nghĩa, Hiệp với, tui biết mấy nhỏ bấy lâu mà’’. Hẳn nỗiđau thương đã biến dạng Bạch Lê nên thành một người khác. Hiếu nhìn cô như mộtngười lạ. Một người rất lớn. Người tồn tại, vượt thắng cảnh Chết.Khi chôn xong hai em trong khuôn viên bệnh viện, bên cạnh cây thông để làmdấu sau này khi trở về tìm, Bạch Lê nhận ra xác của Kha khi lính Quân Y vất lên xedự trù mang ra chôn vào hố tập thể nơi sân Trường Trung Học Bình Long. Cô khẩnkhoản: ‘’Các anh cho tôi nhận xác chú Kha, để chôn gần chỗ em tôi cho có bạn, saunày tôi cũng dễ báo cho nhà chú ấy biết’’. Khi đi qua trường học, nơi cô lớn lên suốtnăm tháng xuân...Một buổi nào đã rất xa. Xa như âm âm tiếng máy xe ủi đất lui, tớitrên đống xác người ùn lấp. Xa như nụ hôn tuổi con gái, lần đầu đời được quý trọng46MÙA HÈ ĐỎ LỬA
thương yêu. Đêm Giáng Sinh 1967, cũng nơi công viên Tao Phùng này. Hôm nay,ngày Hè cuối cùng, tháng năm năm một ngàn chín trăm bảy mươi hai của đời tuổitrẻ, lúc Bạch Lê đúng hai mươi mốt tuổi ba tháng. Tưởng như mới hôm qua.Như giọt nước tràn chiếc ly thống hận, khi trở về trại tỵ nạn ở Trường PhúĐức, vừa ngồi xuống trên mặt đất bình yên để tạm hoàn hồn sau cuộc tử sinh oankhốc. Hai đứa sau này sau ngày 16 có lên chỗ ‘’Chân Trời Tím’’, không thấy gia đìnhbạn...Ấp vắng hoe, tan hoang, cũng không biết hỏi ai. Khi trở về...Thúy ngừng nói,bật khóc òa...Anh Dũng chết rồi Bạch ơi! Ảnh chết vì bị pháo kích trước Tiểu Khu, khichạy ra đón tụi này để ngóng tin...của bạn’’ Bạch Lê thoáng thấy lại dáng dấp của<strong>Phan</strong> Trọng Dũng, người cô vừa quen từ ngày đầu Hè. Tuy mới quen, nhưng cô hiểutấm lòng của người chân thật, thương yêu. Nhưng, tất cả đã vô cùng xa xôi. Thuộcvề bên kia cảnh Chết.Hậu cảnh của lần thật ChếtNgày 12 tháng 6 năm 1972, Mười Hai Ngàn Người Dân vượt tuyến lửa, vòngvây, rời An Lộc sau khi Tiểu Đoàn 6 Nhẩy Dù thanh toán xong chốt Xa Cam, cửa ngõphía <strong>Nam</strong> Thị Xã. Bạch Lê mặc chiếc áo màu trắng, (chít khăn tang trắng cho hai emvà tất cả những người chết) theo lời khuyến cáo của những giới chức quân sự chỉhuy mặt trận... ‘’Cô và cả nhà cũng như đồng bào nên mặc đồ trắng để trực thăng vàlính mình dễ nhận ra khi bắn yểm trợ. Chốt việt cộng tuy bị anh em Nhảy Dù thanhtoán, nhưng có thể chúng vẫn còn giữa một vài vị trí nơi Tân Khai, Suối Tàu Ô’’.Bạch Lê lên chiếc Honda với đứa em trai, Long ngồi trước trên những bao gói,Bình ngồi giữa, bà mẹ ngồi sau chót. Cô phóng xe lên mặt lộ, dẫn đầu đoàn người,miệng mím chặt. Tự tin. Quyết liệt. Lính Tiểu Đoàn 6, 8 Nhẩy Dù, Trung Đoàn 15, 31Bộ Binh, những đơn vị trấn giữ các vị trí phía <strong>Nam</strong> An Lộc, dọc Đường 13 về ChơnThành đồng ra khỏi hố chiến đất reo mừng, chào đón đoàn người thoát hiểm. Họđem khẩu phần lương khô, gói cơm sấy còn lại cuối cùng biếu tặng đồng bào để cócái ‘’ăn dằn đường’’ họ băng bó vết thương cho người bị pháo với lời căm phẫm,‘’Sao việt cộng có thể ác đến vậy hả trời...Toàn là dân chớ có người lính nào đâu ?’’Khi ngừng xe ở Tân Khái nhờ người lính đổ thêm xăng vào xe, cũng do khámphá ra bà mẹ đã bị rớt xuống đâu phía sau. Người lính dặn: ‘’Cô phải chạy xe dướihố dọc hai bên đường, chúng thấy dân di tản nên đã bắt đầu pháo kích lên mặt lộ’’.Bạch Lê nói lời thành thật quyết chí: ‘’Tôi chết ở đây cũng không ân hận, đượcchết giữa người của mình, lính của mình, bây giờ tôi phải trở lui kiếm bà má, nếu bịpháo chết, không trở lại đây thì nhờ các anh đưa hai đứa em này về chỗ em hai tôi,Trường Cán Sự Y Tế số 201 Đường Trần Hoàng Quân Chợ Lớn. Em tôi tên Lê ThịƠn’’.Cô phóng xe đi không ngại ngần, sợ hãi.Trên đường về Chơn Thành để đi Bình Dương, đoàn người bị lính cộng sảnchận lại ở suối Tàu Ô để chúng thanh lọc các thành phần bị quy tội có ‘’nợ máu vớinhân dân’’. Nhân dịp này cán bộ chính trị đến ‘’công tác’’ với đám đông gồm đàn bà,trẻ con, người già... ‘’Chúng tôi là bộ đội giải phóng chiến đấu vì độc lập, vì hạnhphúc của nhân dân. Vì nhân dân mà chiến đấu...’’Bạch Lê nhìn thẳng mặt gã cán bộ chính trị cộng sản đang tuông tràn lời ‘’giáodục’’ với âm sắc của dân cư Thanh-Nghệ-Tĩnh. Cách nhìn của con người tự trọngtrước một điều khinh tởm, dối gạt vô lường.Viết lại sau 31 năm (1972-2003),với người sống-người chếtnơi,An Lộc, Bình LongViệt <strong>Nam</strong>47MÙA HÈ ĐỎ LỬA
- Page 6 and 7: Nam và Quân Đội Mỹ) toàn di
- Page 8 and 9: Sài gòn thất thủ như một l
- Page 11 and 12: công vào Tân Cảnh, Kontum, hư
- Page 13 and 14: Đấy không còn là người v
- Page 15 and 16: - Tiên sư, bom ném thì hay như
- Page 17 and 18: Lính Đại Đội Thinh nhỏm d
- Page 19 and 20: được, Mễ thử bung quân ra
- Page 21 and 22: Trời tối dần, hơi núi đùn
- Page 23 and 24: Rất cẩn thận, Mễ cho Hùng
- Page 25 and 26: chiếc lưng gù xuống chịu đ
- Page 27 and 28: vào một cõi xa xăm mất hút.
- Page 29 and 30: Đêm xuống thật nhanh trong r
- Page 31 and 32: không đi từng luồn như ở H
- Page 33 and 34: dân tộc. Để lịch sử mãi
- Page 35 and 36: Hưu ạ, nói mãi cũng không h
- Page 37 and 38: sau khi Bạch Lê mang về nhà.
- Page 39 and 40: Từ kinh nghiệm của đêm đen
- Page 41 and 42: Khi Bạch Lê trở về nhà thì
- Page 43 and 44: em...Em chạy ra xe lẹ lắm cô
- Page 45: lửa dậy, băng trên những g
- Page 49 and 50: Thành Phố đầu tiên hứng ch
- Page 51 and 52: Chỉ còn tiếng nói và hình
- Page 53 and 54: ồi...Qua một quán nước, án
- Page 55 and 56: Dậy đường tử khíKhông kh
- Page 57 and 58: đó ngã xuống ? Tội nghiệp,
- Page 59 and 60: Nguyễn Xuân Phúc Khóa 16 Trư
- Page 61 and 62: trong Thế Chiến Thứ 2 do Tư
- Page 63 and 64: ghê hồn của hỏa lực phi ph
- Page 65 and 66: vùng, pháo binh diện địa 175
- Page 67 and 68: Ngày 14 tháng 9 lần đầu tiê
- Page 69 and 70: chặt ô rô, cóc kèn, dừa nư
- Page 71 and 72: còn một ngón, người sĩ quan
- Page 73 and 74: Tháng 3.73CHƯƠNG XXVIÂm Vọng
- Page 75 and 76: đến lúc tàn cuộc một phậ
- Page 77 and 78: vùng dầy đặc giữ mọi ch
- Page 79 and 80: trầm lặng như đặc thù chun
- Page 81 and 82: Thế Kỷ 11, 12 nào khác Thế
- Page 83 and 84: độ (trở thành hai mặt tươ
- Page 85 and 86: chỉ là đám du kích ngu ngơ n
- Page 87 and 88: chế...lực lượng cộng sản
- Page 89 and 90: Đồng Quân Lực (10 tháng 3) v
- Page 91 and 92: ‘’Đây cũng là lúc quyết
- Page 93 and 94: trận chiến đang bùng nổ gi
- Page 95 and 96: Thắng lợi tin vui khắp mọi
- Page 97 and 98:
màu vàng, xanh, đỏ được b
- Page 99 and 100:
Nhựt tiến chiếm ngôi chùa.
- Page 101 and 102:
một thế kỷ qua kể từ năm
- Page 103 and 104:
10 cây số. 9 giờ sáng, cuộc
- Page 105 and 106:
đột kích bắt đầu. 18 pháo
- Page 107 and 108:
Chiến Việt Nam đặt trên So
- Page 109 and 110:
Thành ngạo nghễ kiên cố kia
- Page 111 and 112:
ao ngày đêm. Người chỉ huy
- Page 113 and 114:
15.- Bình Giả, Tỉnh Phước T
- Page 115 and 116:
chết do bất ngờ, vì không l
- Page 117 and 118:
kể đến chăng thì cũng chỉ
- Page 119 and 120:
Đối mặt binh đội của Tư
- Page 121 and 122:
chỉ huy của Sư Đoàn 18 và h
- Page 123 and 124:
Xuân Lộc, trên Quốc Lộ I, l
- Page 125:
9-10.- Richard H. Schultz, The Secr