vào dưới tròng mắt đừng cứng của chủ, đoạn ruột kéo lê do nửa phần thân sau vỡtoang, hai chân nát ngấu... Nết ơi! Trong thoáng ngắn Bạch Lê biết rõ. Cô không chỉkhóc vì tai họa đang gần kề cụ thể. Khi thủy thủ đoàn của chiếc tàu ngầm biết dưỡngkhí đang cạn kiệt....Chết em rồi Hai ơi! Bình chỉ kịp kêu tiếng ngắn, hất tung chiếc gàu đangcầm tay, ngã gục lên ngang thành giếng. Đứa bé gái mười hai tuổi run bần bật vì nỗikhiếp sợ khi nhìn xuống thân...Máu chảy từng vòi, từng đường phùn phụt, tung tóe,đầm đìa. Đang cúi trên bếp lửa, Bạch Lê phóng chạy ra vườn với đôi chân đã thànhmột lực đẩy cực nhanh. Cô chụp kịp được đứa em trước khi ngã gục trên đất...Hai!Hai! Em bị phải không Hai, em chết không Hai, đừng để em chết nghe Hai...Đứa emnói líu nhíu trong cơn mê hoảng...Không, không, cưng không việc gì hết...Má, má,má và Nghĩa, Hiệp đâu, kêu thằng Long xuống hầm. Đem má xuống hầm...Thêmquả đạn rơi xuống phá tung mặt hiên nhà, phần còn lại của chiếc mái đổ sụp. Lấytấm ra giường xé cho mẹ mấy miếng, Nghĩa chạy ra vườn bức hết lá ‘’sống đời’’đem vào đây...Má đừng khóc. Hiệp bảo thằng Long ngồi im...Không việc gì phảikhóc. Không khóc. Ngồi im. Bạch Lê bình tĩnh ra lệnh từng người. Cô vốn nói nhanh,nay tốc độ phát âm lại tăng thêm gấp bội, nhưng âm tiếng rõ ràng, chính xác...Nằmim, có hai với cưng đây...Hai ở với em...Cô trở lại với đứa em trong tay. Đứa bé gáikhông còn kêu la, nhìn chị thảng thốt, cầu cứu, tin cậy, rên nhỏ, run rẩy...Em khôngchết hả Hai ? Không, cưng không việc gì cả, bị sơ sơ thôi mà...Bạch Lê vuốt chấtnhờn lấm đầy bụng đứa em màu nâu đen, ươn ướt...Cô run run kéo vạt áo trướcbụng...Em có đau không, cái gì đây ? Cô không rõ phần ruột tấy máu hay một thứ,loại gì của cơ thể đứa em đang nhầy đầy bàn tay. Bình nhìn xuống tay chị...Mận đó,mận em hái ngoài vườn vừa rồi...Bạch Lê thở hơi yên tâm, cô không dám nói ý nghĩvừa có với em, ‘’nó mà bị lủng ruột như vầy thì chỉ có chết’’...Nghĩa đau, xé miếng rađược chưa ? Đây, đây, lá ‘’sống đời’’ đây Hai. Cô bỏ vào miệng nhai ngấu nắmlá...Có thuốc rồi, cưng đừng sợ nhen, Hai lo cho cưng mà. Đứa bé gái nói nhỏ...Haibịt thuốc cho em hả Hai ? Ừa...ừ...Cô nhìn phần trái thân thể đứa em, vai, hông, đùitất cả sâm sấp máu, lòng se thắt... ‘’Tội con nhỏ quá, không biết cánh tay nó có cònđược không ?’’ Khi tất cả mọi người đã vào lại hầm, Bạch Lê nói quyết liệt: Chỉ kẹtquá mới ra khỏi hầm thôi...đái ỉa gì cũng trên miệng hầm để mà nhảy vào lại. Chỉmình con Bình thôi cũng đủ khổ rồi....Cô Hai! Cô ơi, cô...em đây...cô ở đâu, cô Hai...Có tiếng gọi thất thanh từ đầungõ, chen giữa âm vang tiếng nổ...Cơ ơi...cô...Tiếng gọi nghẹn lại có lẽ vì hơi khói,bụi...Thằng nhỏ Trung, thằng Trung, Nghĩa chạy lên kêu em nó xuống đây...Thằngbé được đun nhanh vào hầm, nó nói giữa tiếng run...Cô, cô đi đi cô ơi...nó pháo chếthết...Làm sao mà em lên đây? Bạch Lê hỏi dồn...Con...em, em thấy nó pháo chỗ nhàcô, em chạy xe dưới trường mình (Trường ở Ấp Phú Đức, Đông-<strong>Nam</strong> Thị Xã) Trờiđất! Bạch Lê kêu tiếng thảnh thốt, cô vừa chạm vào người học trò. Thân đứa bé nhơnhớp, trơ dính đầy đất cát. Sao, sao không áo quần gì vậy nè ? Cô hỏi gấp. Em đanhnúp trong hầm, nghe mấy chú lính dưới đó nói Ấp nhà cô bị pháo, em dọt chạy lênđây, giữa đường...giữa đường, ủi xuống hố mấy lần...Đi đi nghe cô... Trời ơi, Trungem! Bạch Lê quơ tay ôm đầu đứa nhỏ, cô cảm thấy vành tai thằng bé chạm vàongực...(Nhỏ này nó có cái tai dài như tai Phật mà mình cứ nhéo đau mỗi khi nónghịch phá... Đâu ngờ đứa học trò ngỗ nghịch nhất lớp lại là đứa chung thủy thế này?) Bây giờ, em đi đâu với cô, mai, mốt, đợi khi nào bớt pháo, chị Bình đỡ đỡ, bớtđau, cô đi với em về dưới trường. Không được, em phải về, má nói lên biểu cô xonglà phải về liền...Trên này bị pháo nhiều hơn dưới đó. Bạch Lê ôm đầu thằng nhỏ sátngực, tóc nó gây nồng mùi khói, hơi thuốc súng và đất khô, cô kìm giữ rúng động,nói tiếng đứt khoảng: Em...về cẩn thận nghe...Có gì là cô ân hận lắm...nghe Trung,42MÙA HÈ ĐỎ LỬA
em...Em chạy ra xe lẹ lắm cô đừng lo. Thằng bé bò ra khỏi hầm...Thưa ngoại, thưacô...em đi nghe mấy chị. Bạch Lê muốn theo đứa học trò ra khỏi hầm, nhưng thật sựcô không còn chút nhỏ sức lực. Đứa em trên tay thiêm thiếp rên. Nhớ cẩn thận ngheTrung, mai cô xuống nghe. Cầu lạy Chúa xin che chở cho học trò con...Nó mà bịchuyện gì thì không biết làm sao ? Bạch Lê không biết mình đã nói ra lời, khấn thầmhay chỉ là ý nghĩ mờ nhạt. Em xuống dưới đó nghe cô Hai. Trung gắng nói với lờichào với Cô Giáo của nó, lời thằng bé bị lấp bởi ì ầm tiếng nổ gần, xa.Bốn ngày sau khi bé Bình bị thương, phần vai, đùi trái chảy lớp nước vàng,đóng khô cứng trên vết thương sưng tấy, cô bé thiêm thiếp trong cơn sốt cao độ.Bạch Lê bảo Nghĩa qua gọi anh Hiếu và cô Phép bên nhà thím Vỹ để có quyết định:‘’Nói với bà con còn ở lại trong Ấp phải rời khỏi ngay đây, vì Ấp đã là mục tiêu đạnpháo. Việt cộng cố ý bắn vào Ấp để trả thù thái độ chống cộng từ lâu’’. Hai gia đìnhvà chòm xóm đều đồng ý, và dự định đợi ngày thưa pháo rồi hẳn đi. Trước khi đi thìgọi để cùng có nhau, bớt phần sợ hãi.Bạch Lê kéo chiếc xe Honda Dame 50 phân khối từ sau chiếc tủ và bứctường ngăn giữa nhà ngang và căn bếp, cô đạp thử máy...Tiếng máy nổ như mộtphép lạ. Cả gia đình nhìn trân vào chiếc xe tưởng như một ân huệ, hy vọng giải cứucuối cùng. Bạch Lê phân công. ‘’Bây giờ Hai chạy xe, Nghĩa ngồi sau giữ em Bình,Long ngồi trước. Hiệp với má đi bộ sau, chạy tới chỗ bênh viện thì thả Bình và nghĩaxuống, Hai trở lui đón Má và Hiệp...Gắng đi xuống tới dưới trường (Ấp Phú Đức) làcoi như thoát được cái nạn pháo này’’. Sáng ngày 28 tháng 4, toán dân khoảng bamươi người rời khỏi Ấp thấp thỏm, với những dạng hình vá víu, co guắp bởi gia đìnhnào cũng có người bị thương phải mang vác, khiêng cáng theo. Đoàn người tơi tả dichuyển không tiếng động giữa những đường phố đổ nát vương vãi xác người, thúvật cháy nám, hiện thực cảnh địa ngục của một chốn trần thế bị cất bỏ ân huệ domột định mệnh ác độc vô lường...An Lộc, Bình Long. Những tên gọi nay đã trở nênđắng cay mai mỉa. Nhưng gia đình Bạch Lê sau khi băng ngang Công Viên TaoPhùng, tới trước cổng bệnh viện thì xẩy ra sự việc không dự định...Bà mẹ bỗng bỏđoàn người (dự tính đi xuống Ấp Phú Đức) chạy thẳng vào Đường Cách Mạng, conđường nhỏ ngăn đôi bệnh viện và Trường Trung Học Bình Long. Bạch Lê và nhữngđứa em đồng la lớn... ‘’Má, má trở lại, chỗ đó toàn nhà của lính với Tòa HànhChánh...Nó pháo chết má ơi’’- Mấy đứa đợi đó, má vào chỗ chú Thưởng coi ra sao ? Bà mẹ chạy vụt đi.- Không được má ơi, đây là nơi nó pháo nhiều nhất mà má! Coi kìa...má, má...Nhưng bà mẹ đã khuất sau những bức tường đổ sập. Năm chị em đứng trơvơ giữa đường phố hoang tàn như những hồn ma người chết oan khuất hiên hình vềmột nơi vừa bị cơn địa chấn cực mạnh đi qua. Chung quanh có cách im lặng củamột vùng núi lửa sau lần bùng nổ, tàn phá. Đoàn người Ấp Thánh Mẫu đã khuất saudãy trường học, năm chị em đứng trơ trọi giữa cảnh chết của An Lộc. Hơi đạn khóivà mùi người chết gây gây. Không còn ai hết hả Hai ? Một người em hỏi nhỏ, BạchLê không lời đáp lại.Khi theo mẹ vào nhà ông Thưởng, Bạch Lê có cảm giác nặng lòng thúc dục...‘’Cô Hai đưa mấy em vào nhà đi, nhà có hầm chắc lắm, lại đông người đỡ sợ, cónhau lúc hoạn nạn, chạy qua bên bệnh viện cũng gần để chữa trị cho em Bình luôn’’.Quý, người lính em ông Thưởng nói lên điều hợp lý cuối cùng. Tuy nhiên cô vẫn thấycó điều băn khoăn khác khỏi khi bước vào khoảng sân, chui xuống căn hầm đã đầycứng người của hai gia đình, gia đình ông Thưởng và của anh Nhã, chị Mùi với haiđứa con gái, chị Mùi đang mang thai gần ngày sinh, chiếc bụng căng cứng dưới áobà ba.43MÙA HÈ ĐỎ LỬA
- Page 6 and 7: Nam và Quân Đội Mỹ) toàn di
- Page 8 and 9: Sài gòn thất thủ như một l
- Page 11 and 12: công vào Tân Cảnh, Kontum, hư
- Page 13 and 14: Đấy không còn là người v
- Page 15 and 16: - Tiên sư, bom ném thì hay như
- Page 17 and 18: Lính Đại Đội Thinh nhỏm d
- Page 19 and 20: được, Mễ thử bung quân ra
- Page 21 and 22: Trời tối dần, hơi núi đùn
- Page 23 and 24: Rất cẩn thận, Mễ cho Hùng
- Page 25 and 26: chiếc lưng gù xuống chịu đ
- Page 27 and 28: vào một cõi xa xăm mất hút.
- Page 29 and 30: Đêm xuống thật nhanh trong r
- Page 31 and 32: không đi từng luồn như ở H
- Page 33 and 34: dân tộc. Để lịch sử mãi
- Page 35 and 36: Hưu ạ, nói mãi cũng không h
- Page 37 and 38: sau khi Bạch Lê mang về nhà.
- Page 39 and 40: Từ kinh nghiệm của đêm đen
- Page 41: Khi Bạch Lê trở về nhà thì
- Page 45 and 46: lửa dậy, băng trên những g
- Page 47 and 48: thương yêu. Đêm Giáng Sinh 19
- Page 49 and 50: Thành Phố đầu tiên hứng ch
- Page 51 and 52: Chỉ còn tiếng nói và hình
- Page 53 and 54: ồi...Qua một quán nước, án
- Page 55 and 56: Dậy đường tử khíKhông kh
- Page 57 and 58: đó ngã xuống ? Tội nghiệp,
- Page 59 and 60: Nguyễn Xuân Phúc Khóa 16 Trư
- Page 61 and 62: trong Thế Chiến Thứ 2 do Tư
- Page 63 and 64: ghê hồn của hỏa lực phi ph
- Page 65 and 66: vùng, pháo binh diện địa 175
- Page 67 and 68: Ngày 14 tháng 9 lần đầu tiê
- Page 69 and 70: chặt ô rô, cóc kèn, dừa nư
- Page 71 and 72: còn một ngón, người sĩ quan
- Page 73 and 74: Tháng 3.73CHƯƠNG XXVIÂm Vọng
- Page 75 and 76: đến lúc tàn cuộc một phậ
- Page 77 and 78: vùng dầy đặc giữ mọi ch
- Page 79 and 80: trầm lặng như đặc thù chun
- Page 81 and 82: Thế Kỷ 11, 12 nào khác Thế
- Page 83 and 84: độ (trở thành hai mặt tươ
- Page 85 and 86: chỉ là đám du kích ngu ngơ n
- Page 87 and 88: chế...lực lượng cộng sản
- Page 89 and 90: Đồng Quân Lực (10 tháng 3) v
- Page 91 and 92: ‘’Đây cũng là lúc quyết
- Page 93 and 94:
trận chiến đang bùng nổ gi
- Page 95 and 96:
Thắng lợi tin vui khắp mọi
- Page 97 and 98:
màu vàng, xanh, đỏ được b
- Page 99 and 100:
Nhựt tiến chiếm ngôi chùa.
- Page 101 and 102:
một thế kỷ qua kể từ năm
- Page 103 and 104:
10 cây số. 9 giờ sáng, cuộc
- Page 105 and 106:
đột kích bắt đầu. 18 pháo
- Page 107 and 108:
Chiến Việt Nam đặt trên So
- Page 109 and 110:
Thành ngạo nghễ kiên cố kia
- Page 111 and 112:
ao ngày đêm. Người chỉ huy
- Page 113 and 114:
15.- Bình Giả, Tỉnh Phước T
- Page 115 and 116:
chết do bất ngờ, vì không l
- Page 117 and 118:
kể đến chăng thì cũng chỉ
- Page 119 and 120:
Đối mặt binh đội của Tư
- Page 121 and 122:
chỉ huy của Sư Đoàn 18 và h
- Page 123 and 124:
Xuân Lộc, trên Quốc Lộ I, l
- Page 125:
9-10.- Richard H. Schultz, The Secr