(dẫu muộn màng) phải là một cố gắng rất lớn của gia đình mà phần đông (nếu khôngphải là hầu hết) cha mẹ nghèo khổ, đời sống khó khăn. Trẻ thường đi học với bụngđói, nét mặt dãi dầu, chịu đựng, mang theo gói khoai, sắn gói trong lá chuối cùng vớinhững tập vở nhàu nát. Nếu hà ở ngoài vòng đai chiến lược Thị Xã thì đứa trẻ phảiđi qua những khoảng rừng, khúc đường bị đào, phá đắp mô, gài mìn như bổn phậnhằng ngày của người lính hành quân, lên mặt trận. Chỉ khác, chúng không có vũ khí,và không có vật dụng che thân như chiếc nón sắt, đôi giày cao cổ của người lính.Đầu trần, chân đất, trẻ băng qua cảnh chết để đến lớp học. Thỉnh thoảng có nhữngem đột nhiên vắng mặt không xin phép trước. Có thể chúng theo cha (thường làQuân Nhân di chuyển đến đơn vị mới, một nơi xa xôi nào khác) hoặc người cha vừachết trận (sự kiện bi thảm tất nhiên xẩy ra hàng ngày đối với những người lính’’, nênngười mẹ đưa chúng về một nơi nào đấy gọi là ‘’quê bên ngoại’’. Thật ra, Thị Xã AnLộc, Tỉnh Bình Long này cũng đã là một nơi xa xôi, hẻo lánh nhất của Miền <strong>Nam</strong>.Trước đây, lúc chưa thành lập Tỉnh, còn là Quận Hớn Quản thuộc Tỉnh Bình Dương,Thủ Dầu Một, Bình Long vốn là vùng đặc thù của Miền Đông <strong>Nam</strong> Bộ với hệ thốngđồn điền cao su bạt ngàn rộng, dài đến tận đất Miên. Tàng lá xanh dầy che kín toànvùng đất đỏ, từ phi cơ nhìn xuống chỉ thấy một màu lục đậm mênh mông, nặng nề, uuất. Trong khối rừng thẫm bóng mịt mùng này, da người công nhân cạo mủ (thànhphần dân cư đông đảo chủ yếu của kỹ nghệ đồn điền cao su thành hình từ đầu thếkỷ hai mươi, do giới chủ nhân xuất phát từ giai tầng thự dân thuộc địa người Phápkhai thác) dần trở nên nhờ xanh xao, phì bủng...Phần do tác động lâu dài từ hơi mủ,phần do khí hậu khắc nghiệt của vùng đất mới khai thác nổi tiếng về chứng sốt rét áctính. Trong đời sống khắc nghiệt này (đấy là chưa kể đến tình trạng chiến tranh saunhững năm 60, năm Mặt trận giải phóng miền <strong>Nam</strong> thành lập, mà vùng miền Đông<strong>Nam</strong> Bộ là chiến khu R, căn cứ địa chiến lược của trung ương cục miền <strong>Nam</strong> đảngcộng sản Hà Nội), đứa trẻ cũng có thể vắng mặt với lý do bất hạnh hơn. Chúng vừabị tử thương do một nguyên nhân đã hóa nên bình thường. Bộ đội cộng sản pháokích vào thôn, xã nơi chúng ở, hoặc trên đường đến lớp trẻ đã dẫm phải mìn, bẫy dodu kích cộng sản gài đêm trước. Từ tình cảnh xót xa như trên của học sinh mà bảnthân cô đã trải qua cách đây không lâu, Bạch Lê thật lòng yêu thương những trẻ nhỏcủa mình. Cô gọi chúng ‘’các em! các em của cô’’ vô cùng yêu mến. Cũng bởi bảnnăng làm chị mà cô đã, đang lưu giữ, thực hiện cho đến hôm nay với năm người emmà chúng xem cô như một người mẹ thứ hai...Chị Hai, Hai đâu rồi! Hai ơi! Nhà côluôn ấm áp thanh âm thân mến từ những người em, cho dù đấy là bốn thiếu nữ sắp,đang qua tuổi vị thành niên, và đứa em trai lên mười. Đám học sinh bắt chướcnhững người em Bạch Lê, gọi cô với danh xưng giản dị thân thiết ‘’cô Hai’’. Thườngthường sau tan học, những buổi cuối tuần, Bạch Lê cùng lớp học đi vào những khuvườn, rừng thưa chung quanh Thị Xã. Màu áo trắng của Cô Giáo và đám trẻ lộ rõ,len lõi giữa khối xanh cây lá, thêm linh động với tiếng cười hoan hỉ và những câuchuyện nhỏ nhặt, câu hỏi ngây thơ...‘’Cô Hai ơi! Người Mỹ ở phi trường sao emhổng thấy họ ăn cơm như người mình? Khi nào cô Hai đi Sài Gòn nhớ cho em đitheo nhen!’’ Căn nhà còn là một sở thú thu nhỏ, bởi cha cô là một nghệ nhân tinhxảo, ông có thể chế biến những chiếc bẫy thích hợp cho bất cứ loại chim chóc, thúvật nào, từ chim hoàng yến kiêu kỳ, đài các với tiếng hót lộng lẫy đến con kỳ đà cụcnịch, nặng nề...Bắt được con vật, xong thuần hóa chúng thành một loại gia cầm, thúvật nuôi trong nhà và tập cho chúng chung sống với nhau trong mối hòa thuận mà aitrông thấy cũng phải kinh ngạc, thán phục. Bản thân Bạch Lê, cô cũng đã thuyếtphục được con mèo xin từ một chị bạn (cô Phụng, mà sau những ngày đau thươngcủa mùa Hè 72 này, cũng đã tử thương do đạn pháo cộng sản) trong Ấp Sóc Gòn.Con mèo khó tính, hợm hĩnh, luôn cau có, hờn giận với bốn đứa con nó vừa sinh ra36MÙA HÈ ĐỎ LỬA
sau khi Bạch Lê mang về nhà. Ý con vật muốn được chìu đãi riêng từ người chủ dođàn con của nó mang lại. Một hôm Bạch Lê nhặt được một ổ sóc sơ sinh ngoài vườnvì gió đánh bạt, rơi xuống đất. Cô mang chúng vào nhà, đặt chung cùng với ổmèo...Thoạt đầu, mèo mẹ không chịu, gầm gừ từ chối lũ sóc con, một loại ngậmnhấm như chuột, bọ, lũ cố thù của mèo. Bạch Lê giỗ giành...Thôi mà cưng, gắngnuôi giùm lấy phước, nó cũng như con của cưng mà...Cô nói với mèo mẹ, đồng thờiđun lũ sóc con (đang háu đói vì sóc mẹ không biết lạc ở đâu) vào lòng bụng mèo mẹđang căn sữa. Cuối cùng, mèo mẹ thuận cho đàn sóc bú với thái độ miễn cưỡng quatiếng gầm gừ nho nhỏ khó chịu. Nhưng, tình thế không hẳn hoàn toàn thuận tiện,mỗi khi Bạch Lê bận chuyện phải đi vắng mặt, mèo mẹ lại đẩy bầy sóc ra ngoài vớithái độ bực bội (cách thế tự nhiên của loài mèo, vốn ích kỷ, khó tính), Bạch Lê lạiphải can thiệp với lời an ủi, khen ngợi, khuyến khích: Đừng làm vậy cưng, coi, nócũng như con mình mà...Cuối cùng điều kỳ lạ xảy ra: Mèo mẹ chăm sóc, nuôi dưỡngbầy sóc cẩn thận như con đẻ của mình. Bọn họa sinh nhỏ, khách người lớn đếnchơi, trông thấy cảnh mèo mẹ đùa với đàn sóc đều trầm trồ thán phục: Cô Hai hayquá! Cô Hai biết dạy mèo như gánh ‘’xiệc’’. Bạch Lê cười vui: Vì tui tuổi con mèo mà.Quả thật cô cũng không biết rằng, đấy là do khả năng thiên phú cho những người tốtbụng. Những người có khuynh hướng yêu trẻ con, thú vật và chuyển lưu mối nhiệtthành thân ái đến cùng chúng. Trẻ con và thú vật (kể cả thú vật sẵn tánh hung dữ)rất nhạy cảm đối với phản ứng này.Cảnh sống yên lành đầm ấm nơi căn nhà Ấp Thánh Mẫu (mà cư dân hầu hếtlà người Công giáo sẵn có tinh thần, thái độ quyết liệt dứt khoát với phía cộng sản từnhững kinh nghiệm thương đau của mỗi cá nhân, gia đình họ) bỗng dưng bị xétoang vào những ngày đầu tháng Tư năm 1972. Phía Đồi Gió đường vào khu đồnđiền Quản Lợi khói bay mù mịt, máy bay lên xuống vô hồi và những tiếng nổ rungrinh đến những ngôi nhà trong Thị Xã. Người từ Lộc Ninh, Quận cực Bắc của BìnhLong, xã Thanh Lương đổ về tan tác, thương tâm. Những người sống gánh theonhững người chết. Tiểu Khu Bình Long lập một vòng đai phòng thủ quanh Thị Xã vớihệ thống mìn chống chiến xa, lựu đạn, chuẩn bị dịp mất còn với lực lượng cộng sản,phần lớn từ miền Bắc mới xâm nhập vào. Lực lượng lính miền Bắc dự chiến tại mặttrận An Lộc có yểm trợ tối đa của pháo binh, xe tăng, cùng niềm tin, ‘’xẻ dọc Trườngsơn đi cứu nước, vào <strong>Nam</strong> giải phóng đồng bào đang bị Mỹ-Ngụy kềm kẹp’’. Mỗi línhbộ đội miền Bắc đều được cấp phát một bộ áo quần mới với tiêu lệnh riêng: ‘’Chỉđược sử dụng trong dịp diễn binh tại An Lộc để chào mừng phái đoàn chính phủcách mạng của nhà nước Cộng Hòa Lâm Thời Miền <strong>Nam</strong> Việt <strong>Nam</strong>’’. Người dân AnLộc không biết tiêu lệnh ‘’hồ hởi, phấn khởi’’ này, họ chỉ biết đào hầm xuống sâuhơn, trên lót bất kỳ vật dụng cứng cáp nào gia đình có được để tránh pháo. Pháoviệt cộng.Nhiều hơn những điều nguy nam gần kề kể trên, gia đình Bạch Lê còn có‘’kinh nghiệm’’ đau thương riêng trước đây ở Ấp Phú Lạc, nơi cư ngụ đầu tiên kể từngày rời Trà Vinh đến Bình Long, năm 1959, Ấp Phú Lạc cách Trung Tâm Thị Xãkhoảng ba cây số hướng đi Lộc Ninh, bên cạnh sân bay Đồi Đồng Long, cửa ngõphía Bắc An Lộc. vì chiếm giữ một vị trí quan yếu như thế nên Ấp thường xuyên làmục tiêu tấn công của tỉnh đội Bình Long, các đơn vị du kích địa phương, từ khi lựclượng vũ trang của mặt trận giải phóng được tăng cường thêm vũ khí, nhân sự miềnBắc sau những năm 1963,1965. Dân cư Bình Long, An Lộc nói chung, và Phú Lạcnói riêng là đối tượng chịu sự khủng bố không nương tay của lực lượng gọi là ‘’bộđội giải phóng’’ hay gọi tắt gọn, chính xác là việt cộng (cộng sản Bắc Việt lẫn cộngsản miền <strong>Nam</strong>).37MÙA HÈ ĐỎ LỬA
- Page 6 and 7: Nam và Quân Đội Mỹ) toàn di
- Page 8 and 9: Sài gòn thất thủ như một l
- Page 11 and 12: công vào Tân Cảnh, Kontum, hư
- Page 13 and 14: Đấy không còn là người v
- Page 15 and 16: - Tiên sư, bom ném thì hay như
- Page 17 and 18: Lính Đại Đội Thinh nhỏm d
- Page 19 and 20: được, Mễ thử bung quân ra
- Page 21 and 22: Trời tối dần, hơi núi đùn
- Page 23 and 24: Rất cẩn thận, Mễ cho Hùng
- Page 25 and 26: chiếc lưng gù xuống chịu đ
- Page 27 and 28: vào một cõi xa xăm mất hút.
- Page 29 and 30: Đêm xuống thật nhanh trong r
- Page 31 and 32: không đi từng luồn như ở H
- Page 33 and 34: dân tộc. Để lịch sử mãi
- Page 35: Hưu ạ, nói mãi cũng không h
- Page 39 and 40: Từ kinh nghiệm của đêm đen
- Page 41 and 42: Khi Bạch Lê trở về nhà thì
- Page 43 and 44: em...Em chạy ra xe lẹ lắm cô
- Page 45 and 46: lửa dậy, băng trên những g
- Page 47 and 48: thương yêu. Đêm Giáng Sinh 19
- Page 49 and 50: Thành Phố đầu tiên hứng ch
- Page 51 and 52: Chỉ còn tiếng nói và hình
- Page 53 and 54: ồi...Qua một quán nước, án
- Page 55 and 56: Dậy đường tử khíKhông kh
- Page 57 and 58: đó ngã xuống ? Tội nghiệp,
- Page 59 and 60: Nguyễn Xuân Phúc Khóa 16 Trư
- Page 61 and 62: trong Thế Chiến Thứ 2 do Tư
- Page 63 and 64: ghê hồn của hỏa lực phi ph
- Page 65 and 66: vùng, pháo binh diện địa 175
- Page 67 and 68: Ngày 14 tháng 9 lần đầu tiê
- Page 69 and 70: chặt ô rô, cóc kèn, dừa nư
- Page 71 and 72: còn một ngón, người sĩ quan
- Page 73 and 74: Tháng 3.73CHƯƠNG XXVIÂm Vọng
- Page 75 and 76: đến lúc tàn cuộc một phậ
- Page 77 and 78: vùng dầy đặc giữ mọi ch
- Page 79 and 80: trầm lặng như đặc thù chun
- Page 81 and 82: Thế Kỷ 11, 12 nào khác Thế
- Page 83 and 84: độ (trở thành hai mặt tươ
- Page 85 and 86: chỉ là đám du kích ngu ngơ n
- Page 87 and 88:
chế...lực lượng cộng sản
- Page 89 and 90:
Đồng Quân Lực (10 tháng 3) v
- Page 91 and 92:
‘’Đây cũng là lúc quyết
- Page 93 and 94:
trận chiến đang bùng nổ gi
- Page 95 and 96:
Thắng lợi tin vui khắp mọi
- Page 97 and 98:
màu vàng, xanh, đỏ được b
- Page 99 and 100:
Nhựt tiến chiếm ngôi chùa.
- Page 101 and 102:
một thế kỷ qua kể từ năm
- Page 103 and 104:
10 cây số. 9 giờ sáng, cuộc
- Page 105 and 106:
đột kích bắt đầu. 18 pháo
- Page 107 and 108:
Chiến Việt Nam đặt trên So
- Page 109 and 110:
Thành ngạo nghễ kiên cố kia
- Page 111 and 112:
ao ngày đêm. Người chỉ huy
- Page 113 and 114:
15.- Bình Giả, Tỉnh Phước T
- Page 115 and 116:
chết do bất ngờ, vì không l
- Page 117 and 118:
kể đến chăng thì cũng chỉ
- Page 119 and 120:
Đối mặt binh đội của Tư
- Page 121 and 122:
chỉ huy của Sư Đoàn 18 và h
- Page 123 and 124:
Xuân Lộc, trên Quốc Lộ I, l
- Page 125:
9-10.- Richard H. Schultz, The Secr