12.07.2015 Views

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

Thành Phố đầu tiên hứng chịu tai ương tàn khốc của bom đạn và người dân của haiThành Phố này lại thêm một lần tay bế con, lưng cõng cha mẹ già xuôi theo ĐườngSố I dưới che chở độc nhất hay niềm tin cuối cùng. Người lính. Bộ đội Cộng Hòa ơi,cứu bà con, bộ đội Cộng Hòa ơi! Trên đoạn đường máu Quảng Trị, Hải Lăng, MỹChánh không phải một người, nhưng toàn khối dân bi thương nguy biến cùng gọi lênnhư thế một lần. Gọi bằng hơi thở cuối, mồm há hốc, mắt trợn đứng, gọi khi máuchảy, khi nằm xuống tan vỡ, tay lần trên chuỗi Thánh Giá, mắt nhắm nghiền, trênđầu, chung quanh đại pháo Bắc quân nổ liên hồi, nổ tàn ác...Đạn nổ không bỏ sótmột phần đất, không quên một thân người...Bộ đội Cộng Hòa ơi !Người dân lại mộtlần kêu to lên như thế. Vinh quang biết mấy cho người lính Việt <strong>Nam</strong>.Đất không Vinh Quang riêng cho Lính, đất còn là Thánh Địa cho Người.Người tầm thường, người còm cõi, người quắt queo khô héo như nhánh ‘’nè’’ (1)khô rốc tong teo, lay động dật dờ dưới cơn nắng hạ chí. Nhưng những người tộinghiệp, tàn tệ, răng đen, môi nẻ tóc rối, người mà tai ương đã hiển hiện lên giọngnói, bất hạnh đã đặt mầm ở tiếng ‘’khóc kể’’ bi ai hờn oán. Bất hạnh cũng đã có‘’điềm’’ ở giọng hò thê thiết đến rợn da khi những con thuyền chập chùng trong bóngtối lướt thướt trên sóng qua Bảng Lảng, Ngô Xá, La Vân, La Chữ, Vân Trình.a...ơ...chỉ hai tiếng nhỏ con thuyền đi hết khúc sông mà âm thanh còn lộng trong gió...Đãcó ‘’điềm’’ rồi nên dân Trị Thiên dù không cơm, không gia, không nương, rẫy bái vẫntồn tại và sống còn. Họ sống bằng gì và như thế nào ? Chuyển hết tháng ngày đi quakhông cũng đủ là một việc vĩ đại...Rất vĩ đại...Rồi ba tháng máu lửa này, chui dướihầm, ăn khoai sống, hứng chịu ngàn trái đạn của hai bên...Ngày Hải Lăng vừa đượcquân ta tái chiếm, đồ đạc cho vào thúng sau, thằng con ngồi thúng trước, người đànbà nhỏ quắt queo gánh ‘’gánh đời’’ đi thoăn thoắt trên mặt cát trắng bầy nhầy lớp thịtngười...Người Trị Thiên có ‘’tài’’ đi nhanh như thế đã bao năm ?? Có anh phóng viênđài truyền hình chận hỏi:- Chồng và mấy đứa con lớn đâu ?- Chết hết rồi...Họ đem đi băm, vằm, chém nát, chôn sấp dập ngửa mô khôngbiết !!!- Bây giờ bà đi đâu ?- Hí ? Người đàn bà nhà quê không hiểu câu hỏi.Cho dù hiểu đi nữa thì bà ta cũng không biết đi đâu...Quo vadis ? Mày đi đâu? Chúa có hỏi đi chăng nữa người cũng không trả lời được...Đi đâu ? Ngày đã hết,đời đã hết, chỉ còn mỗi con người lừng lững cùng nỗi đau đớn mịt mùng hư khôngCHƯƠNG XIXVề quê hương điêu tànPhi cơ đến Huế lúc một giờ sáng tắt đèn từ trên cao khi lấy hướng đáp, thấpxuống, thấp xuống chút nữa, trên một độ cao cần thiết, đèn ở cánh được bật cháy,chúi xuống và bánh chạm đất, đèn lại tắt. Không một phi trường nào im lặng và tămtối bằng. Phòng tối, ngổn ngang lính nằm, những người lính tóc rối và râu rậm, họngủ mệt nhọc và trăn trở, giấc ngủ đứt khoảng khi có tiếng động của bước chân điđến dù tiếng động cực nhỏ, những đôi mắt đỏ hoe mở ra xong khép lại. Gần trămcon người không ngủ, họ chỉ nhắm mắt và nằm...Ngủ, hình như họ đánh mất sự nghỉngơi này, mất đã lâu, từ hơn hai tháng trên các căn cứ võ Định, Diên Bình dọc QuốcLộ 14. Ngủ chỉ là trạng thái chập chờn của đôi mắt khép lại nhưng tai lắngnghe...Nghe tiếng nổ hoặc tiếng départ của pháo nơi xa...Chẳng có vẻ gì để gọi là chiến tranh loạn lạc và điêu linh nơi chúng tôi đangđứng trong buổi sáng đầy nắng vàng và gió từ sông mang hơi nước dịu nhạt bayđến. Xóm Mỹ Chánh đổ nát vì vụ dội bom lầm hôm mồng 5 khuất sau rặng tre, chiếc49MÙA HÈ ĐỎ LỬA

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!