12.07.2015 Views

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

lửa dậy, băng trên những gò đống xác thây người, thú vật, đồ đạc vương vãi...Quývà Bạch Lê từng chuyến đưa mỗi người bị nạn vào Bệnh Viện Bình Long đang vangdậy tiếng rên la của hàng ngàn người lê lết, quay quắt trên, trong vũng máu. Ngườichết, người sắp chết, đang còn sống nằm chồng lên nha trên sàn nhà sênh sếchmáu đỏ bầm....Người lính Quân Y ra hiệu cho Bạch Lê nhìn lên chai nước biển đangchuyền vào mạch máu Nghĩa: Mực nước đã đóng cứng bất động. Từ khi bị thươngđến lúc chết, Nghĩa luôn mê man, cô không nói được tiếng ngắn cùng người thân.Bạch Lê nhìn xuống xác em, cô gái mười bảy tuổi nằm thiêm thiếp như ngủ say,thân thể liền lặng ấm nồng sức sống, mái tóc đem mun xõa dài trên vai linh động,mềm mại. Nghĩa chết chỉ do một mảnh đạn cực nhỏ bằng nửa hạt gạo phá xâu trênổ mắt. Bạch Lê quay qua Kha, giờ này đã tỉnh, nhưng ánh mắt bắt đầu lạc lõng, ngâydại...Chị Hai, em...có...Bạch Lê cúi xuống thấp hơn cố nghe những lời cuối...ChịHai...vợ em ở...Cầu <strong>Phan</strong> Thanh Giản, nó bầu...ba tháng, ở với...ông, bà giàem...Trong ví có hình, địa chỉ...Hai đem về cho...em cám ơn, Hai...đồng hồ cho thằngLong, trên...chỗ hầm ông Thưởng có ba...ba lô...co..ó nhiều thứ...cho Hai. Bạch Lêxoay người lại phía em Hiệp đang nằm thiêm thiếp trên đất, nhịp thở nổi phì phọpnhững bọt máu ở ba vết thương cạnh sườn...Cô dùng những sợi chỉ này cột hết‘’ven’’ máu cho cô em, cứu được chừng nào hay chừng nấy. Người Y Tá chỉ xuốngcánh tay gần như đức lìa của Hiệp. Hay cắt luôn cho em nó khỏi đau...Bạch Lê ngồibuộc lại từng sợi gân máu cho em lòng trồng không, mắt khô rốc, hai bàn tay dầm dềđỏ tươi, áo quần, mặt, tóc, bê bết máu. Không biết máu của những ai. Nhưng cô vẫncòn nhớ một điều: ‘’Thưa Bác Sĩ, bên nhà còn có chị Mùi, chị có bầu sắp đẻ, giờ nàychắc chị đã chết, nhưng tôi thấy cái bụng còn thở phập phồng, vậy mình cứu đứanhỏ được không Bác Sĩ ?’’ Bác Sĩ Tâm cố mở lớn đôi mắt đỏ ngầu, mệt nhọc: ‘’Cônuôi nó được không, rồi tôi mới cứu...’’ Ông nhìn quanh những thây, xác ngổnngang, và bàn tay lấm máu của mình.Nửa đêm 9 rạng 10 tháng 5, toàn thể đạn pháo cộng sản mặt trận An Lộcđồng đổ xuống một điểm duy nhất: Bệnh Viện Bình Long. Bởi phía cộng sản đã ướctính và ước tính đúng: Ban ngày pháo kích nhiều vị trí, nhưng đến đêm, dồn lại mộtvị trí: Bệnh Viện, nơi người ta tập trung thương binh, bệnh nhân trong ngày vừa bịnạn.Bạch Lê ngồi bên em đếm từng viên đạn rơi xuống đục tung mái bệnh viện,phá toang những căn phòng, lật đổ mỗi chiếc gường, ném tung thây người từngchập, từng hồi, vật vã tan hoang...Những con người hấp hối được dựng dậy đểchứng kiến, nhận lãnh thêm lần chết thứ hai, lần chết thứ ba của người bên cạnh,của chính bản thân...Hai, Hai...pháo dữ quá, chết hết...Hai chạy đi, kiếm cáihầm...chui vô hầm. Đột nhiên, Hiệp hóa nên tỉnh táo (phần tỉnh táo cuối cùng củangười trước khi chết). Không, chị không bỏ em, chết thì chết chung...Hai không bỏem. Bạch Lê nói tỉnh dẫu thật lòng tan nát, hoảng kinh. Lửa! Lửa! Lửa! Lửa dậy lêntừng chập soi xuống tròng mắt những con người. Người chết và người đang, sắpchết. Hiệp trở lại đề nghị, khôn ngoan, dứt khoát...Hai phải sống, đem má và conBình, thằng Long về gặp Ba. Hai chạy đi, kệ em...Hai chạy đi...kiếm cái hầm...Mắt kẻhấp hối long lanh sáng dưới lửa của cái chết có thật. Chị Hai! Kha bỗng nhiên ngồidậy như quỷ nhập tràng. Mà thật đúng là một xác chết vừa được phút hồi dươngngắn ngủi do tấc lòng quá đỗi đau thương, uất hờn muốn nói điều u ẩn. Bạch Lê bòvào căn hầm Y Tá mà cô biết có cái hầm chìm...Cô chui vào, chồng lên những hìnhngười lèn chặt! Không được, không được, chật lắm rồi, không còn chỗ...chui ra, chuira...Mặc, cô chịu đựng những lôi, léo, đấm đá, có kẻ nắm đầu tóc cô giật mạnh...Đạnpháo nổ dồn dập không dứt khoảng. Bóng tối kín bưng. Khói, bụi, hơi thuốc đạn45MÙA HÈ ĐỎ LỬA

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!