Ngày 9 tháng 5 hoàn tất một điều kinh sợ mà Bạch Lê hằng tưởng ra mộtcách cụ thể dẫu không nói lên lời.Trước ngày gớm ghê kể trên, Kha, Thiếu Úy ở Ty An Ninh Quân Đội BìnhLong, người bạn lâu năm của gia đình ngõ với Bạch Lê khi cô đứng nhìn về phía ẤpThánh Mẫu khuất sau những dãy nhà sập vỡ, chìm chìm trong màn khói dày đặc...- Chị Hai gắng nghe, yên yên thì mình về làm lại mấy hồi.- Bạch Lê giữ vẻ bình thảm: ‘’Ai cũng bị chớ đâu riêng mình, tôi chỉ buồn chobên nhà thím Vỹ, lo cho thằng Trung, học trò tôi không biết từ ngày đó tới nay có hềchi không ? Cánh tay con Bình, em nó mới mười hai tuổi, lớn lên với sẹo cùng mìnhnhư vậy chịu sao thấu...Mà không biết có còn gì nữa không ?’’ Thật ra cô muốn nóilời oán hờn về cái chết nhưng cố kìm giữa lại. Cái chết của người, của thú, của chóNết khi hấp hối nhìn cô trối trăn...Vật cũng biết đau thương chứ đâu riêng con người.Mắt cô ráo khô khi nói chuyện với Kha.- Em định hỏi chị Hai nếu thích thì em nói với Đại Úy Long, Trưởng Ty màcũng là anh của em cho gia đình chị vô hầm nhà ông, ở đó lính em đào cho ông cáihầm chịu bom cũng được chớ không phải là pháo. Nhà chị Hai vô đó thì chắc chắnhơn chỗ chú Thưởng này.- Gia đình ông Long hay còn có ai ? Bạch Lê không mấy nôn nóng dọn đến.- Ông ở một mình thôi, gia đình đã dọn về Sài Gòn, nên cho thêm nhà bà HoaLê, chủ tiệm uốn tóc ngoài phố ở nhờ nữa...- Nếu gia đình chị qua ở thì nhà bà đó đi đâu ?- Thì bà ta về lại ngoài phố, dưới Chợ Mới.- Vậy đâu được, lỡ người ta đi ra bị pháo thì mình ân hận em ạ! Bạch Lê chốitừ, cô hiểu điều nguy khốn không từ một ai.Nhưng tất cả dự định, chuẩn bị, đề phòng, của người dân đã trở nên vô ích,bởi họ không biết được rằng, bộ chỉ huy cộng sản mặt trận miền Đông <strong>Nam</strong> Bộ đãquyết định dứt điểm mục tiêu Thị Xã sau hai lần thất bại 12 và 16 tháng Tư vừa qua.Thế nên khi những con người khốn khổ trú ngụ trong căn hầm nhà ông Thưởng bòra để nấu bữa cơm trưa ngày 9 thì hẳn họ không hề biết được rằng đấy là những giờphút cuối cùng, báo hiệu bởi loạt đạn pháo 130 ly cùng lần rơi xuống khắp nơi, cơ sởquân sự hay vị trí nhà dân...Căn nhà vỡ tung như một chiếc hộp giấy bị xé rách, lửabốc lên từ bất cứ khối, loại vật chất nào dẫn lửa hay không...Nghĩa, người em thứba, cô thiếu nữ mười bảy tuổi ngã vật xuống nền đất khi đang ăn miếng cơm cuốicùng. Kha nằm sấp người ngang chéo bên thây Nghĩa do vừa giành giúp Bạch Lêrửa chén, bát sau bữa ăn. Trong đám bụi khói bốc dầy, nhỏ Hiệp (sinh 1955) bò lêhoảng loạn...Má ơi...Hai ơi! Cô bé thả tay mặt, cánh tay trái đong đưa rời rã nhưcành cây gãy. Bạch Lê từ nhà trong chạy băn qua lửa, khói trở ra sân sau...Chị Mùivà hai đứa con quằn người trong vũng máu, một lúc sau, hai đứa bé nằm im, nhưngthân thể người đàn bà mang thai tiếp tục oằn lên từng chập...Cái thai trong bụngngười mẹ hấp hối vùng vằng kiếm đường thoát ra để sống....Má, má...Long, Hiệp chạy lại xuống hầm, anh Quý đâu...Anh Qúy giúp mộttay! Bạch Lê nói đức khoảng vì khói bụi, hơi lửa thốc vào mũi, họng. cô cúi xuốngtrên em Hiệp trước, mắt cô gái mở trừng trừng, ổ mắt phải lồi ra, nhưng thân thểnguyên vẹn không sây sát. Bạch Lê luồn tay, sờ khắp người của Hiệp, cô không thấyvết máu, nhưng da dần bầm tím. Kha cũng tình trạng tương tự, hơi thở anh nặngnhọc, ngúc ngắc, lưng áo anh có những lỗ thủng...Với một cách bình tĩnh kỳ lạ, BạchLê đẩy vội chiếc Honda ra, nói như ra lệnh với Quý giờ này vừa hoàn hồn sau cú nổ:‘’Bây giờ anh chạy xe hay tôi chạy xe, nhưng thôi, anh đàn ông mạnh tay, tôi ngồisau giữ người bị thương, cho con Nghĩa đi trước, sau đến Kha, rồi nhỏ Hiệp em tôi,và chót hết là chị Mùi, nếu chị còn sống...’’ Và dưới đạn pháo nổ dồn, qua màn khói,44MÙA HÈ ĐỎ LỬA
lửa dậy, băng trên những gò đống xác thây người, thú vật, đồ đạc vương vãi...Quývà Bạch Lê từng chuyến đưa mỗi người bị nạn vào Bệnh Viện Bình Long đang vangdậy tiếng rên la của hàng ngàn người lê lết, quay quắt trên, trong vũng máu. Ngườichết, người sắp chết, đang còn sống nằm chồng lên nha trên sàn nhà sênh sếchmáu đỏ bầm....Người lính Quân Y ra hiệu cho Bạch Lê nhìn lên chai nước biển đangchuyền vào mạch máu Nghĩa: Mực nước đã đóng cứng bất động. Từ khi bị thươngđến lúc chết, Nghĩa luôn mê man, cô không nói được tiếng ngắn cùng người thân.Bạch Lê nhìn xuống xác em, cô gái mười bảy tuổi nằm thiêm thiếp như ngủ say,thân thể liền lặng ấm nồng sức sống, mái tóc đem mun xõa dài trên vai linh động,mềm mại. Nghĩa chết chỉ do một mảnh đạn cực nhỏ bằng nửa hạt gạo phá xâu trênổ mắt. Bạch Lê quay qua Kha, giờ này đã tỉnh, nhưng ánh mắt bắt đầu lạc lõng, ngâydại...Chị Hai, em...có...Bạch Lê cúi xuống thấp hơn cố nghe những lời cuối...ChịHai...vợ em ở...Cầu <strong>Phan</strong> Thanh Giản, nó bầu...ba tháng, ở với...ông, bà giàem...Trong ví có hình, địa chỉ...Hai đem về cho...em cám ơn, Hai...đồng hồ cho thằngLong, trên...chỗ hầm ông Thưởng có ba...ba lô...co..ó nhiều thứ...cho Hai. Bạch Lêxoay người lại phía em Hiệp đang nằm thiêm thiếp trên đất, nhịp thở nổi phì phọpnhững bọt máu ở ba vết thương cạnh sườn...Cô dùng những sợi chỉ này cột hết‘’ven’’ máu cho cô em, cứu được chừng nào hay chừng nấy. Người Y Tá chỉ xuốngcánh tay gần như đức lìa của Hiệp. Hay cắt luôn cho em nó khỏi đau...Bạch Lê ngồibuộc lại từng sợi gân máu cho em lòng trồng không, mắt khô rốc, hai bàn tay dầm dềđỏ tươi, áo quần, mặt, tóc, bê bết máu. Không biết máu của những ai. Nhưng cô vẫncòn nhớ một điều: ‘’Thưa Bác Sĩ, bên nhà còn có chị Mùi, chị có bầu sắp đẻ, giờ nàychắc chị đã chết, nhưng tôi thấy cái bụng còn thở phập phồng, vậy mình cứu đứanhỏ được không Bác Sĩ ?’’ Bác Sĩ Tâm cố mở lớn đôi mắt đỏ ngầu, mệt nhọc: ‘’Cônuôi nó được không, rồi tôi mới cứu...’’ Ông nhìn quanh những thây, xác ngổnngang, và bàn tay lấm máu của mình.Nửa đêm 9 rạng 10 tháng 5, toàn thể đạn pháo cộng sản mặt trận An Lộcđồng đổ xuống một điểm duy nhất: Bệnh Viện Bình Long. Bởi phía cộng sản đã ướctính và ước tính đúng: Ban ngày pháo kích nhiều vị trí, nhưng đến đêm, dồn lại mộtvị trí: Bệnh Viện, nơi người ta tập trung thương binh, bệnh nhân trong ngày vừa bịnạn.Bạch Lê ngồi bên em đếm từng viên đạn rơi xuống đục tung mái bệnh viện,phá toang những căn phòng, lật đổ mỗi chiếc gường, ném tung thây người từngchập, từng hồi, vật vã tan hoang...Những con người hấp hối được dựng dậy đểchứng kiến, nhận lãnh thêm lần chết thứ hai, lần chết thứ ba của người bên cạnh,của chính bản thân...Hai, Hai...pháo dữ quá, chết hết...Hai chạy đi, kiếm cáihầm...chui vô hầm. Đột nhiên, Hiệp hóa nên tỉnh táo (phần tỉnh táo cuối cùng củangười trước khi chết). Không, chị không bỏ em, chết thì chết chung...Hai không bỏem. Bạch Lê nói tỉnh dẫu thật lòng tan nát, hoảng kinh. Lửa! Lửa! Lửa! Lửa dậy lêntừng chập soi xuống tròng mắt những con người. Người chết và người đang, sắpchết. Hiệp trở lại đề nghị, khôn ngoan, dứt khoát...Hai phải sống, đem má và conBình, thằng Long về gặp Ba. Hai chạy đi, kệ em...Hai chạy đi...kiếm cái hầm...Mắt kẻhấp hối long lanh sáng dưới lửa của cái chết có thật. Chị Hai! Kha bỗng nhiên ngồidậy như quỷ nhập tràng. Mà thật đúng là một xác chết vừa được phút hồi dươngngắn ngủi do tấc lòng quá đỗi đau thương, uất hờn muốn nói điều u ẩn. Bạch Lê bòvào căn hầm Y Tá mà cô biết có cái hầm chìm...Cô chui vào, chồng lên những hìnhngười lèn chặt! Không được, không được, chật lắm rồi, không còn chỗ...chui ra, chuira...Mặc, cô chịu đựng những lôi, léo, đấm đá, có kẻ nắm đầu tóc cô giật mạnh...Đạnpháo nổ dồn dập không dứt khoảng. Bóng tối kín bưng. Khói, bụi, hơi thuốc đạn45MÙA HÈ ĐỎ LỬA
- Page 6 and 7: Nam và Quân Đội Mỹ) toàn di
- Page 8 and 9: Sài gòn thất thủ như một l
- Page 11 and 12: công vào Tân Cảnh, Kontum, hư
- Page 13 and 14: Đấy không còn là người v
- Page 15 and 16: - Tiên sư, bom ném thì hay như
- Page 17 and 18: Lính Đại Đội Thinh nhỏm d
- Page 19 and 20: được, Mễ thử bung quân ra
- Page 21 and 22: Trời tối dần, hơi núi đùn
- Page 23 and 24: Rất cẩn thận, Mễ cho Hùng
- Page 25 and 26: chiếc lưng gù xuống chịu đ
- Page 27 and 28: vào một cõi xa xăm mất hút.
- Page 29 and 30: Đêm xuống thật nhanh trong r
- Page 31 and 32: không đi từng luồn như ở H
- Page 33 and 34: dân tộc. Để lịch sử mãi
- Page 35 and 36: Hưu ạ, nói mãi cũng không h
- Page 37 and 38: sau khi Bạch Lê mang về nhà.
- Page 39 and 40: Từ kinh nghiệm của đêm đen
- Page 41 and 42: Khi Bạch Lê trở về nhà thì
- Page 43: em...Em chạy ra xe lẹ lắm cô
- Page 47 and 48: thương yêu. Đêm Giáng Sinh 19
- Page 49 and 50: Thành Phố đầu tiên hứng ch
- Page 51 and 52: Chỉ còn tiếng nói và hình
- Page 53 and 54: ồi...Qua một quán nước, án
- Page 55 and 56: Dậy đường tử khíKhông kh
- Page 57 and 58: đó ngã xuống ? Tội nghiệp,
- Page 59 and 60: Nguyễn Xuân Phúc Khóa 16 Trư
- Page 61 and 62: trong Thế Chiến Thứ 2 do Tư
- Page 63 and 64: ghê hồn của hỏa lực phi ph
- Page 65 and 66: vùng, pháo binh diện địa 175
- Page 67 and 68: Ngày 14 tháng 9 lần đầu tiê
- Page 69 and 70: chặt ô rô, cóc kèn, dừa nư
- Page 71 and 72: còn một ngón, người sĩ quan
- Page 73 and 74: Tháng 3.73CHƯƠNG XXVIÂm Vọng
- Page 75 and 76: đến lúc tàn cuộc một phậ
- Page 77 and 78: vùng dầy đặc giữ mọi ch
- Page 79 and 80: trầm lặng như đặc thù chun
- Page 81 and 82: Thế Kỷ 11, 12 nào khác Thế
- Page 83 and 84: độ (trở thành hai mặt tươ
- Page 85 and 86: chỉ là đám du kích ngu ngơ n
- Page 87 and 88: chế...lực lượng cộng sản
- Page 89 and 90: Đồng Quân Lực (10 tháng 3) v
- Page 91 and 92: ‘’Đây cũng là lúc quyết
- Page 93 and 94: trận chiến đang bùng nổ gi
- Page 95 and 96:
Thắng lợi tin vui khắp mọi
- Page 97 and 98:
màu vàng, xanh, đỏ được b
- Page 99 and 100:
Nhựt tiến chiếm ngôi chùa.
- Page 101 and 102:
một thế kỷ qua kể từ năm
- Page 103 and 104:
10 cây số. 9 giờ sáng, cuộc
- Page 105 and 106:
đột kích bắt đầu. 18 pháo
- Page 107 and 108:
Chiến Việt Nam đặt trên So
- Page 109 and 110:
Thành ngạo nghễ kiên cố kia
- Page 111 and 112:
ao ngày đêm. Người chỉ huy
- Page 113 and 114:
15.- Bình Giả, Tỉnh Phước T
- Page 115 and 116:
chết do bất ngờ, vì không l
- Page 117 and 118:
kể đến chăng thì cũng chỉ
- Page 119 and 120:
Đối mặt binh đội của Tư
- Page 121 and 122:
chỉ huy của Sư Đoàn 18 và h
- Page 123 and 124:
Xuân Lộc, trên Quốc Lộ I, l
- Page 125:
9-10.- Richard H. Schultz, The Secr