12.07.2015 Views

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

Hưu ạ, nói mãi cũng không hết nhớ nhung của em lúc này đối với anh, thôi em nóichuyện khác anh nhé...Trên đây là hai trang đầu tiên của chị Nguyễn Thị Hàng, giáo viên ở Nghệ Anviết gởi anh Lê văn Hưu địa chỉ là: 271003 TB 04, thuộc cánh quân của trung đoàn124 phối hợp với đại đội 1/117 trung đoàn 203 thiết giáp, không biết rõ anh ở đơn vịnào...Thư viết bốn trang, tôi ghi lại hai trang đầu không sửa một nét, không thêm mộtdấu...Đầu nặng và tay run khi viết lại những hàng chữ trên, người yêu Lê văn Hưucủa Nguyễn Thị Hàng đã chết, chết ngay tại trận đầu tiên sau sáu tháng vượtTrường Sơn vào <strong>Nam</strong> giải phóng. Người yêu đấu đó đã chết, làm gì còn ‘’ba nămnghĩa vụ quân sự chấm dứt để anh về với em’’ hở chị Hàng ? Tình yêu, nỗi lo lắngcủa chị chỉ còn vang động trên hư không, người yêu dấu rất thương của chị khôngphải chỉ bị nổi mụt, sưng chân, trầy vai, cảm sốt. Anh Hưu đã bị chết bởi đạn, bởibom, chết hai lần, ba lượt, chết cháy, chết tan hoang, tiêu tán và tàn khốc. Khôngphải lỗi của chúng tôi chị Hàng ạ, chúng tôi phải tự vệ để sống còn, cũng không phảicủa anh Hưu, anh ấy cũng muốn ở lại bên chị để được ‘’cười rúc rích với nhau dướilớp tơi lá’’, để được ăn ngô vì ‘’vườn ngô trước nhà đã được mùa’’, để được ăn cávà bánh do chị và mạ làm...Anh Hưu không muốn qua Đèo Mụ Già, không muốn quaTchepone, Lao Bảo, anh muốn ở cùng chị để tay nắm tay và ‘’máu cùng chảy vớinhau...’’ Tội này là tội của chúng nó. Lũ đồ tể tay không dính máu, hồn cứng ngắt bởiquyền thế và danh vọng. Lũ chúng nó say thứ nặng nhất trong tất cả mọi nỗi đammê. Chúng nó say danh, say tiếng. Trời hỡi, chút tiếng tăm vang động trên nămchâu, trên trăm ngàn tờ báo của mọi nơi đã làm con người biến dạng thành quỷ quádễ dàng thế sao ? Lũ ngạ quỷ trầm luân mang danh người và chiêu bài cách mạnggiải phóng. Chính chúng nó, thứ thiên tài chết ngập đầy oan khiên...Chị Hàng thânmến, tôi người miền <strong>Nam</strong> không biết được chị, nhưng tôi cũng có một người yêu,một người vợ lo lắng đón chờ mỗi lần tôi bước ra đi...Tôi đi ngắn, chỉ qua vài trămcây số và về lại trong bình yên, anh Hưu đi đường xa vạn dặm, chuyến đi vào mịtmùng, vào tan vỡ...Anh Hưu không thể trở về, không bao giờ trở về được...Gởi lờichào đau đớn đến chị, người đàn bà chờ đợi người chồng bộ đội không hề trở về chịNguyễn Thị Hàng, ở ngoài Bắc, một vùng đất khổ quê hương tôi.CHƯƠNG XVIIHai Mươi Bốn Giờ của Đời Người Ở An LộcVào mùa Hè 1972, Bạch Lê vừa qua hai mươi tuổi, đúng ra hai mươi mốt tuổi,hai tháng. Cô nhớ chính xác như thế vì tại thời điểm mùa Hè này cô đã trải quanhững ngày, giờ với những phút giây hình như không chuyển dịch, thay đổi. Và từnhững giờ phút không thể nào quên kia (không thể dùng một từ ngữ nào khác đểdiễn đạt nên), cô đã thành một người nào khác với những tính cách tâm lý, phản ứngchịu đựng, phương thức chống cự qua những hoàn cảnh mà cô không thể lườngtrước, dự tính ra được. Cô đã thành một người lạ với chính mình. Tại sao như thế ?Tại sao lại như vậy ? Cô tự hỏi với bản thân rất nhiều lần câu hỏi đơn giản không thểtrả lời này.Khi cho lớp học nghỉ Hè sớm hơn chương trình niên học dự trù theo yêu cầucủa Sở Học Chánh do nhận lệnh khẩn cấp từ Tòa Hành Chánh Tỉnh, cô nói với đámhọc sinh nhỏ lời tạm biệt và mong sẽ mau chóng gặp lại chúng trong ngày Hè tại nhàcô, điểm tập trung vui chơi ngoài giờ lớp học. Cô gọi đám học sinh là ‘’mấy sắp nhỏ’’,vì đấy là những học sinh bậc tiểu học, cho dù là lớp cuối cùng. Thật ra, cũng có vàihọc trò đã đứng ngang cùng Cô Giáo, có khi hơn hẳn phần đầu, những nam sinh đãhoặc sắp đến tuổi thành niên. Nhưng bởi trường mở ra trong một vùng chiến trận lâudài, trẻ con thường phải bỏ học, hoặc đi học quá tuổi, thế nên, được đến trường35MÙA HÈ ĐỎ LỬA

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!