chiến trường phi nghĩa, vô nhân đạo. Nhưng quả muộn màn vì cổ đã bị xiềng vàođồng đội...Giờ báo tử cho bộ binh Bắc Việt đã điểm.CHƯƠNG XVIThư của người tình hư vôDi chuyển trong 6 tháng với cơm khô muối hột, dự trận chiến vô vọng, lại cóthêm hoàn cảnh để so sánh. Người dân miền <strong>Nam</strong> và miền Bắc. Có thư viết về Bắcthú nhận: ‘’Vấn đề bồi dưỡng tại chiến trường lúc này đã tiến bộ, không còn thiếuthốn như ở thời gian di chuyển (từ Bắc vào) nữa’’. Được ăn ngon, thấy rõ dân tình,trạnh nhớ đến gia đình nơi xa thiếu thốn, đường về không còn lối, lòng người línhBắc trẻ tuổi trùng hẳn xuống đến độ thấp nhất, trong cơn ngất ngư lại được ‘’bồidưỡng’’ thêm bởi những giòng thư thương nhớ, cái nhớ trùng điệp như Trường Sơn,mịt mù như rừng thẳm, nhớ tha thiết, nhớ giỏ máu, cắt da... Nhớ và cảm thấy đượchết nỗi tuyệt vọng của cuộc tình chia cách. Sức mạnh nào để cầm cây súng, trái timnào còn đập theo nhịp căm hờn. Người lính Bắc hay gã lính xâm lược ngụy danhcay đắng trong chiến trường lộ mặt, ‘’Áp lá thư em vào ngực anh đọc đã mấy chụclần...’’. Người tình hư không đã viết vào nhật ký để trả lời cho bức thư tha thiết. Thưcủa Người gởi Người. Người yêu dấu không bao giờ gặp lại. Những bức thư cónhững nội dung như sau:Anh Hưu thương!Thế nào, hai Chủ nhật trôi qua có nhớ lắm không ? Có thể nói từ khi anh vàem cùng nhau bắt tayxây dựng vợ chồng thì hai Chủ nhật này là hai Chủ nhật khókhăn và nặng nề vượt qua lắm anh hè. Em biết lắm rồi, trong những giờ phút đó anhmuốn thét lên thật to để làm sao ôm lại những lời nói của anh, rồi cùng anh nóichuyện, em cũng biết lắm những bước chân đi trong những giờ phút đó nó như mộtcon người không có tri giác mà những bước đi đó không hề biết đến, không hề nhớđến, đầu óc sẽ triền miên suy nghĩ, những cái gọi là kỷ niệm ở đời sẽ hiện ra và bắtđầu như diễn kịch trước mắt. Thật đúng tâm trạng của anh lúc đó em sẽ đoán được,vì sao em lại biết tài như thế ? Vì em đã nằm giữa trái tim anh, dòng máu của anh đãcùng chảy theo nhịp thở của em, cho nên dù sao, dù ở phương trời nào em đềuđoán được.Thế nào rồi đó, chân sưng to không bằng cái ‘’cột đình’’ chưa ? Vai đã lộtnhững lớp da bên ngoài gọi là ‘’hồng hào’’ chưa ? Có đau lắm không anh ? Có hỏihọ để tìm lá dầu ngoại khoa mà bóp chưa, nhức lắm anh hè. Anh Hưu ơi, em biết điđường vất vả lắm rồi đó, ăn uống khô khan như vậy có mua gì cải thiện đến không ?Trân đường đi có xẩy ra đau ốm gì không ? Nghĩ đến đó em tê buốt cả người, càngthêm nhớ nhung suy nghĩ, có sinh ra cái mụt nào để làm thêm đau đớn bản thânkhông ? Vì mùa này là mùa mụt của ‘’đồng chí’’ đấy phải không Thủ trưởng. Hai chữThủ trưởng nói cho vui vậy thôi, chứ không phải em mơ ước như vậy đâu nhé. Thậtra tâm trạng của em chỉ mơ ước rằng sao cho ba năm nghĩa vụ xong anh được antoàn cùng về với em, em muốn nhắm mắt làm sao thời gian sẽ trôi nhanh đi vànhanh đi nữa để anh và em được về sống trong một ngôi nhà nhỏ hẹp, để cùngnhau vượt qua khó khăn, cùng nhau hưởng những hạnh phúc đẹp đẽ. Những hạnhphúc đẹp đẽ, những cái đó em nuôi một mơ ước, một mộng đẹp, chứa đựng nótrong một khối óc, trái tim đầy tình chung thủy của tình nghĩa vợ chồng đã nhennhúm từ lúc đầu. Anh ơi, xa anh đi, em nhớ lắm, em thương anh lắm, anh nói, anhcười, anh trìu mến thương, em làm sao quên được. Có ai hiểu thấu tâm trạng củaem trong những lúc nhìn vật của anh, từ nét chữ anh viết cho em, rồi đến cái nhìnnữa...Chao ơi em muốn bấu lấy mà nhìn, nhìn mãi, nhìn vui nào cho chán được. Anh34MÙA HÈ ĐỎ LỬA
Hưu ạ, nói mãi cũng không hết nhớ nhung của em lúc này đối với anh, thôi em nóichuyện khác anh nhé...Trên đây là hai trang đầu tiên của chị Nguyễn Thị Hàng, giáo viên ở Nghệ Anviết gởi anh Lê văn Hưu địa chỉ là: 271003 TB 04, thuộc cánh quân của trung đoàn124 phối hợp với đại đội 1/117 trung đoàn 203 thiết giáp, không biết rõ anh ở đơn vịnào...Thư viết bốn trang, tôi ghi lại hai trang đầu không sửa một nét, không thêm mộtdấu...Đầu nặng và tay run khi viết lại những hàng chữ trên, người yêu Lê văn Hưucủa Nguyễn Thị Hàng đã chết, chết ngay tại trận đầu tiên sau sáu tháng vượtTrường Sơn vào <strong>Nam</strong> giải phóng. Người yêu đấu đó đã chết, làm gì còn ‘’ba nămnghĩa vụ quân sự chấm dứt để anh về với em’’ hở chị Hàng ? Tình yêu, nỗi lo lắngcủa chị chỉ còn vang động trên hư không, người yêu dấu rất thương của chị khôngphải chỉ bị nổi mụt, sưng chân, trầy vai, cảm sốt. Anh Hưu đã bị chết bởi đạn, bởibom, chết hai lần, ba lượt, chết cháy, chết tan hoang, tiêu tán và tàn khốc. Khôngphải lỗi của chúng tôi chị Hàng ạ, chúng tôi phải tự vệ để sống còn, cũng không phảicủa anh Hưu, anh ấy cũng muốn ở lại bên chị để được ‘’cười rúc rích với nhau dướilớp tơi lá’’, để được ăn ngô vì ‘’vườn ngô trước nhà đã được mùa’’, để được ăn cávà bánh do chị và mạ làm...Anh Hưu không muốn qua Đèo Mụ Già, không muốn quaTchepone, Lao Bảo, anh muốn ở cùng chị để tay nắm tay và ‘’máu cùng chảy vớinhau...’’ Tội này là tội của chúng nó. Lũ đồ tể tay không dính máu, hồn cứng ngắt bởiquyền thế và danh vọng. Lũ chúng nó say thứ nặng nhất trong tất cả mọi nỗi đammê. Chúng nó say danh, say tiếng. Trời hỡi, chút tiếng tăm vang động trên nămchâu, trên trăm ngàn tờ báo của mọi nơi đã làm con người biến dạng thành quỷ quádễ dàng thế sao ? Lũ ngạ quỷ trầm luân mang danh người và chiêu bài cách mạnggiải phóng. Chính chúng nó, thứ thiên tài chết ngập đầy oan khiên...Chị Hàng thânmến, tôi người miền <strong>Nam</strong> không biết được chị, nhưng tôi cũng có một người yêu,một người vợ lo lắng đón chờ mỗi lần tôi bước ra đi...Tôi đi ngắn, chỉ qua vài trămcây số và về lại trong bình yên, anh Hưu đi đường xa vạn dặm, chuyến đi vào mịtmùng, vào tan vỡ...Anh Hưu không thể trở về, không bao giờ trở về được...Gởi lờichào đau đớn đến chị, người đàn bà chờ đợi người chồng bộ đội không hề trở về chịNguyễn Thị Hàng, ở ngoài Bắc, một vùng đất khổ quê hương tôi.CHƯƠNG XVIIHai Mươi Bốn Giờ của Đời Người Ở An LộcVào mùa Hè 1972, Bạch Lê vừa qua hai mươi tuổi, đúng ra hai mươi mốt tuổi,hai tháng. Cô nhớ chính xác như thế vì tại thời điểm mùa Hè này cô đã trải quanhững ngày, giờ với những phút giây hình như không chuyển dịch, thay đổi. Và từnhững giờ phút không thể nào quên kia (không thể dùng một từ ngữ nào khác đểdiễn đạt nên), cô đã thành một người nào khác với những tính cách tâm lý, phản ứngchịu đựng, phương thức chống cự qua những hoàn cảnh mà cô không thể lườngtrước, dự tính ra được. Cô đã thành một người lạ với chính mình. Tại sao như thế ?Tại sao lại như vậy ? Cô tự hỏi với bản thân rất nhiều lần câu hỏi đơn giản không thểtrả lời này.Khi cho lớp học nghỉ Hè sớm hơn chương trình niên học dự trù theo yêu cầucủa Sở Học Chánh do nhận lệnh khẩn cấp từ Tòa Hành Chánh Tỉnh, cô nói với đámhọc sinh nhỏ lời tạm biệt và mong sẽ mau chóng gặp lại chúng trong ngày Hè tại nhàcô, điểm tập trung vui chơi ngoài giờ lớp học. Cô gọi đám học sinh là ‘’mấy sắp nhỏ’’,vì đấy là những học sinh bậc tiểu học, cho dù là lớp cuối cùng. Thật ra, cũng có vàihọc trò đã đứng ngang cùng Cô Giáo, có khi hơn hẳn phần đầu, những nam sinh đãhoặc sắp đến tuổi thành niên. Nhưng bởi trường mở ra trong một vùng chiến trận lâudài, trẻ con thường phải bỏ học, hoặc đi học quá tuổi, thế nên, được đến trường35MÙA HÈ ĐỎ LỬA
- Page 6 and 7: Nam và Quân Đội Mỹ) toàn di
- Page 8 and 9: Sài gòn thất thủ như một l
- Page 11 and 12: công vào Tân Cảnh, Kontum, hư
- Page 13 and 14: Đấy không còn là người v
- Page 15 and 16: - Tiên sư, bom ném thì hay như
- Page 17 and 18: Lính Đại Đội Thinh nhỏm d
- Page 19 and 20: được, Mễ thử bung quân ra
- Page 21 and 22: Trời tối dần, hơi núi đùn
- Page 23 and 24: Rất cẩn thận, Mễ cho Hùng
- Page 25 and 26: chiếc lưng gù xuống chịu đ
- Page 27 and 28: vào một cõi xa xăm mất hút.
- Page 29 and 30: Đêm xuống thật nhanh trong r
- Page 31 and 32: không đi từng luồn như ở H
- Page 33: dân tộc. Để lịch sử mãi
- Page 37 and 38: sau khi Bạch Lê mang về nhà.
- Page 39 and 40: Từ kinh nghiệm của đêm đen
- Page 41 and 42: Khi Bạch Lê trở về nhà thì
- Page 43 and 44: em...Em chạy ra xe lẹ lắm cô
- Page 45 and 46: lửa dậy, băng trên những g
- Page 47 and 48: thương yêu. Đêm Giáng Sinh 19
- Page 49 and 50: Thành Phố đầu tiên hứng ch
- Page 51 and 52: Chỉ còn tiếng nói và hình
- Page 53 and 54: ồi...Qua một quán nước, án
- Page 55 and 56: Dậy đường tử khíKhông kh
- Page 57 and 58: đó ngã xuống ? Tội nghiệp,
- Page 59 and 60: Nguyễn Xuân Phúc Khóa 16 Trư
- Page 61 and 62: trong Thế Chiến Thứ 2 do Tư
- Page 63 and 64: ghê hồn của hỏa lực phi ph
- Page 65 and 66: vùng, pháo binh diện địa 175
- Page 67 and 68: Ngày 14 tháng 9 lần đầu tiê
- Page 69 and 70: chặt ô rô, cóc kèn, dừa nư
- Page 71 and 72: còn một ngón, người sĩ quan
- Page 73 and 74: Tháng 3.73CHƯƠNG XXVIÂm Vọng
- Page 75 and 76: đến lúc tàn cuộc một phậ
- Page 77 and 78: vùng dầy đặc giữ mọi ch
- Page 79 and 80: trầm lặng như đặc thù chun
- Page 81 and 82: Thế Kỷ 11, 12 nào khác Thế
- Page 83 and 84: độ (trở thành hai mặt tươ
- Page 85 and 86:
chỉ là đám du kích ngu ngơ n
- Page 87 and 88:
chế...lực lượng cộng sản
- Page 89 and 90:
Đồng Quân Lực (10 tháng 3) v
- Page 91 and 92:
‘’Đây cũng là lúc quyết
- Page 93 and 94:
trận chiến đang bùng nổ gi
- Page 95 and 96:
Thắng lợi tin vui khắp mọi
- Page 97 and 98:
màu vàng, xanh, đỏ được b
- Page 99 and 100:
Nhựt tiến chiếm ngôi chùa.
- Page 101 and 102:
một thế kỷ qua kể từ năm
- Page 103 and 104:
10 cây số. 9 giờ sáng, cuộc
- Page 105 and 106:
đột kích bắt đầu. 18 pháo
- Page 107 and 108:
Chiến Việt Nam đặt trên So
- Page 109 and 110:
Thành ngạo nghễ kiên cố kia
- Page 111 and 112:
ao ngày đêm. Người chỉ huy
- Page 113 and 114:
15.- Bình Giả, Tỉnh Phước T
- Page 115 and 116:
chết do bất ngờ, vì không l
- Page 117 and 118:
kể đến chăng thì cũng chỉ
- Page 119 and 120:
Đối mặt binh đội của Tư
- Page 121 and 122:
chỉ huy của Sư Đoàn 18 và h
- Page 123 and 124:
Xuân Lộc, trên Quốc Lộ I, l
- Page 125:
9-10.- Richard H. Schultz, The Secr