12.07.2015 Views

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

Phan Nhật Nam Mùa Hè Đỏ Lửa - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

trầm lặng như đặc thù chung của đất đai, khí hậu, con người. Nhưng chính nơi đâyđã gây cảm xúc cao độ với bất ngờ không dấu hiệu khả thể báo trước. Bởi ở đây,anh đã gặp lại nhà báo Mạc Kinh Trần Thế Xương, cây viết xã luận của làng báo SàiGòn hơn ba mươi năm trước, mà nay là một trong những trụ cột hàng đầu của VănNghệ Tiền Phong, tờ báo đã có mặt lâu dài theo vận nước, ở Miền <strong>Nam</strong>, nơi hảingoại. Người cầm bút lão thành này trong dẫn nhập buổi sinh hoạt đã có lời thắmthiết: ‘’Chiến trận Mùa Hè 1972 bùng nổ, toàn làng báo Sài Gòn luôn tràn ngập tin,bài của các hãng thông tấn dẫn đầu thế giới nghiệp vụ truyền tin, AP, UPI,AFP...Chúng tôi cũng có sẵn bản tin của Bộ Quốc Phòng, Bộ Dân Vận, Việt <strong>Nam</strong>Thông Tấn Xã và những bài tường trình tại chỗ của đội ngũ thông tín viên, phóngviên chiến trường đông đảo từ khắp các mặt trận. Nhưng chúng tôi vẫn đợi của riênganh. Những bút ký mang tên <strong>Phan</strong> Nhật <strong>Nam</strong>. Phải, chỉ riêng một mình anh mới cónhững giòng chữ rực lửa, viết về sức chiến đấu vô cùng. Lực chiến đấu cùng toànQuân Dân Miền <strong>Nam</strong>. Thế nên, anh không cô đơn. anh không hề cô đơn, cho dẫuanh đường xa bao nhiêu. Bao nhiêu dặm thế giới. Chúng tôi luôn đợi anh. NhữngNgười Bạn hằng đợi anh từ hai mươi, ba mươi năm qua’’Anh không chỉ gặp người huynh trưởng cùng chung nghiệp dĩ văn chươngbáo chí, mà còn có cơ hội (tưởng như là không thực) nắm lại tay người bạn thiết HồĐình <strong>Nam</strong>, người mà anh đã ân cần trao gởi coi sóc em gái, Phương Khanh, trướcngày nhập ngũ, ba mươi sáu năm trước. Nhưng sự bất ngờ của ngày 13 tháng 6 ởLuân Đôn không chỉ là thế, không chỉ gặp lại Nguyễn Hữu Doãn với cái cười luôn trẻthơ trên một nét mặt đã lắng xuống độ sâu nhất. nỗ lực im lặng của người đã đạtđược trạng thái Thiền. Bởi tại giờ phút cao độ cảm xúc khi trình bày về cảnh chết AnLộc, anh nhường máy vi âm lại cho người thiếu phụ với nét mặt trung hậu căngthẳng. Chị tiến tới, mở lời đơn giản, chất phác:...Thưa các cô, các bác, cháu là Bích Vẫn, hai mươi lăm năm trước...Haimươi...lăm năm trước, tháng Năm năm 1972, cháu là y tá Bệnh Viện An Lộc. Cháukhông quên...Cháu không hề quên’’. Chị ngưng lại. Bật khốc...Toàn hội trường nín lặng. Không ai suy đoán được điều gì đã xảy ra. Sẽ nóiđến?! Bích Vân tiếp tục giữa những tiếng nấc đức đoạn: ‘’...Đêm ấy, đêm 10 tháng5.1972, bện viện Bình long bị pháo kích (Đêm cường tập pháo kích với tám ngànquả đạn mở đầu cho Công Trường 7 (sư đoàn 7 cộng sản), với chiến xa của haitrung đoàn 203 và 303 yểm trợ, đánh dứt điểm An Lộc theo lệnh Võ nguyên Giáp),hai trăm người gồm thương bệnh binh và dân chúng bị bom đạn từ đầu tháng 4,đồng bị chết cháy trên giường bệnh. Cháu dẫn một số ít đồng bào, bồng bế thêmmấy cháu nhỏ chạy ra khỏi chỗ bị pháo kích về phía xã Xa Cam. Mọi người và đámnhỏ khóc rân. Cháu kêu cầu cứu. Tiếng kêu lạc mất giữa tiếng nổ, lửa cháy...Chẳngai cứu được ai. Hai người lính chạy tới...Chị có hột quẹt không ? Có sữa không ? Có gì cho con nít, bà già ăn không ?Tôi không có gì cả, các chú giúp tôi...Không được đâu em ơi, chị vừa trong đó chạy ra đây. Việt cộng đã vào ởtrong đó rồi, nó đang giết lính bị thương mấy hôm trước còn sót lại nơi bệnh viện.Không, em đã có cách. Người lính nói chắc. chú ta với bạn vụt chạy đi.Tờ mờ sáng hôm sau, người lính trở lại. Nhưng, chỉ một người. Chú kia đâurồi em ? tôi hỏi người bạn.Hắn...Hắn đi rồi.Vân òa khóc. Tiếng khóc mỗi lúc một to vang lên...Hội trường đồng im lặngnên nghe rõ những tiếng nấc không che dấu khác giữa người ngồi nghe...Cháu,cháu không hề quên. Cháu chưa có lời cảm ơn. Chú ấy, lính Tiểu Đoàn 8 Nhẩy Dù,đóng chỗ Xa Cam, phía ngoài An Lộc, hướng đi Lai Khê. Cháu chưa được cảm79MÙA HÈ ĐỎ LỬA

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!