Công cố nhảy ra, nhưng dù kẹt nơi cửa thân tàu, rã cháy từng tàn đỏ rơi rụng thảmthiết giữa trời xanh. Tổ Quốc và Không gian. Từ đâu, do ai đã đặt nên Quân hiệu choQuân Chủng Không quân với những từ ngữ mênh mang hàm súc này ? Nhưng quảthật, Phi Công Nguyễn Văn Thành đã hiến thân xác nên thành ngọn lửa soi sáng mộtlần Không gian, giờ Tổ Quốc lâm tử.Anh tiếp chứng phút lặng lẽ bi tráng của lần chết hóa thần dưới chân TượngĐài Thủy Quân Lục Chiến trước Hạ Viện. Sài Gòn đang trong cơn âm động từ đámngười đi hôi của, đập phá tìm kiếm đồ đạc ở những cơ sở Mỹ, cơ quan vắng người,nhà đóng cửa di tản, như vậy chiếc chày vồ đang đập xuống nắp áo quan. Tất cảbỗng dưng như lắng xuống bởi tiếng nổ nhỏ của viên đạn súng tay xuyên qua chiếcđầu, phá bung não sọ của người sĩ quan trung liệt. Trung Tá Cảnh Sát Nguyễn VănLong.Và cuối cùng, quả tình anh kiệt sức, quỵ xuống, ngồi bẹp lên lề đường, quờquạng ngón tay lên thân thể tưởng như đang chạm tới từng mẫu thịt xương tơi tảcủa một Trung Đội Lính Nhảy Dù do Thiếu Úy Huỳnh Văn Thái chỉ huy mà chỉ mớiphút trước nơi cổng vào Cư Xá Sĩ Quan Chí Hòa, lối Đường Tô Hiến Thành, Thái nóivới anh lời quyết liệt. ‘’Em không đầu hàng, em dẫn Trung Đội ra Bến Bạch Đằngkiếm tàu. Em và lính em không bao giờ đầu hàng’’ Nhưng Thái và những Người Línhkhông ra đến bến tàu, từ Đường Tô Hiến Thành, Trung Đội theo lối Nguyễn TriPhương và khi đến Bùng Binh Ngã Sáu Chợ Lớn họ đứng thành vòng tròn, hô lớn uynghi. ‘’Việt <strong>Nam</strong> Cộng Hòa Muôn Năm’’ Và loạt lựu đạn nổ bùng với lời vĩnh quyếtquê hương. Cùng giờ ấy, ở Cư Xá Lê Đại Hành, Thiếu Tá Đặng Sĩ Vĩnh, sĩ quan củaNgành Tình Báo Đặc Biệt, Khóa 1 <strong>Nam</strong> Định, bào đệ của gia đình bên nhà vợ NiênTrưởng Hà Thượng Nhân cùng con, Trung Úy Đặng Văn Vinh thuộc Phòng 2 BộTổng Tham Mưu Quân Lực Việt <strong>Nam</strong> Cộng Hòa chậm rãi chấm dứt cùng lần ba thếhệ, ông, con, cháu với những liều thuốc độc. Người con kết thúc sau cùng với súngnhỏ bắn vào đầu sau khi đứng nghiêm chào vĩnh biệt tấm đại kỳ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏtreo uy nghi trên tường nhà.ANH PHẢI VIẾT NÊN CHỮ. ANH PHẢI NÓI NÊN LỜI DẪU VỚI SỨC LỰCCUỐI CÙNG CÒN LẠI, CÓ ĐƯỢC. BỞI KHÔNG LÀ MỘT TỘI RẤT LỚN. TÔI IMLẶNG ĐỐI VỚI NGƯỜI SỐNG LẪN KẺ CHẾT. ANH PHẢI NÓI.Cuối cùng, từ lần hấp hối, tận diệt Quê Hương, qua tự chứng bản thân, anhtiếp đi 14 năm tù tội, đủ vòng lưu đầy dài theo chiều dài đất nước. Từ những trại tậptrung Miền <strong>Nam</strong> đến cuối thung lũng lạnh sâu nơi núi rừng Tây-Bắc, từng đêm của 8năm 7 tháng kiên giam, giữa vũng tối không cùng trùng vây thuộc hệ thống hầm cấmcố tử hình của chế độ lao tù cộng sản Hà Nội. Dần dần anh nhận ra, tìm thấy: Lýchính Nghĩa của cuộc chiến đấu. Không phải của riêng Người lính cầm vũ khí,nhưng đấy là toàn Miền <strong>Nam</strong>. của cả Việt <strong>Nam</strong> khổ nạn. Nhưng bởi cuộc chiến đấuấy bị thất bại. Dân Tộc phải gánh chịu họa đầy ải trầm kha tận sâu tủi nhục, biếntướng thành kẻ ‘’tiện dân’’ trước cộng đồng thế giới, nguồn giải trí tàn tệ, mục tiêuhủy diệt không thương xót đối với những sắc dân láng giềng tầm thường, thô lậuvùng Đông <strong>Nam</strong> Á. Biển Đông hóa nên nghĩa địa nổi bồng bềnh. lềnh đặc xác sáutrăm ngàn con người. Những Người Việt <strong>Nam</strong> không còn Người Lính Bảo Vệ. Từđấy, anh xác chứng đối tượng tối cần thiết để DÂN TỘC SINH TỒN. không phảikhác: Người Lính Quân Lực Việt <strong>Nam</strong> Cộng Hòa. Đội quân bị cả thế giới báo chí,chính quyền phương Tây ra sức xuyên tạc, hạ nhục. Quân Đội bị bội phản từ trongđường phố Sài Gòn biểu tình hỗn loạn, trên diễn đàn Quốc Hội với những dân biểumệnh danh ‘’đối lập’’, thực chất chỉ là đám ‘’trí vận, chính trị vận’’ được trả giá rẻ,nhận lệnh từ T4, cơ quan tổ chức, điều hành tình báo, phản tình báo của thành ủySài Gòn, cũng từ Bộ tổng Tham Mưu, nới có những viên tướng, những cấp tá nằm76MÙA HÈ ĐỎ LỬA
vùng dầy đặc giữ mọi chức vụ then chốt. Quân Đội đó phải thất trận bởi ‘’ông đạitướng thủ tướng, tổng trưởng quốc phòng kiêm tổng trưởng nội vụ’’ đồng thời ‘’chủtịch hội đồng an ninh quốc gia’’ chưa kể chức ‘’tổng bí thư đảng dân chủ’’, đảng cầmquyền gồm quân dân cán chính toàn Miền <strong>Nam</strong>. Tất cả chức vụ quyền thế tột bựcnày phút chốc đồng bị vất bỏ như một món đồ quá hạn vô dụng. Ông ‘’quyền chức’’này biến mất. Không một lời từ biệt với Quân Đội. Tập thể đã đổ máu xương để ôngta nên danh phận. Và cuối cùng, quân đội đó bị bức tử. Phải bị chết sống ngay tạiDinh Độc Lập, nơi chiếc đầu tính toán, trên miệng lưỡi lu loa của một ‘’ông tổngthống’’ sử dụng rặt một đám ‘’cố vấn’’, nguyên cán bộ tình báo chiến lược nhận lệnhtrực tiếp từ ban tổ chức bộ chính trị trung ương đảng cộng sản Hà Nội. Ông TổngThống đặt phương trình cứu quốc, giữ nước với những con số ‘’Ngày trước mỗi nămcó được một tỷ rưỡi đồng đô la thì giữ bốn Quân Khu, nay chỉ còn 700 triệu thì phảidi tản khỏi Tây Nguyên, bò Vùng I’’ Nhưng quân Đội ấy, cuối cùng, tận đáy vựcthống nhục, nhận được xác tín từ Quốc Dân. Chính họ là tập thể hằng thực hiện SứNhiệm Cao Qúy: BẢO QUỐC AN DÂN. BỞI KHI NGƯỜI LÍNH QUÂN LỰC VIỆTNAM CỘNG HÒA VẮNG MẶT, DÂN TỘC VIỆT ĐỒNG THỜI CẠN KIỆT HY VỌNGTỒN SINH, KHẢ NĂNG HỒI PHỤC.Người Lính Viết Văn phải tiếp tục cầm bút để nói về Sự Thật tận cùng này.Anh kết luận: Phải, chính Chúng Ta, Quân-Dân Miền <strong>Nam</strong> là Kẻ Thắng Trận.Người Thắng Trận Chính Nghĩa. Trận chiến Lớn của giòng đấu tranh không đứcđoạn, thực hiện mục tiêu cao cả mà chỉ nơi biên giới sống-chết, của lần chọn lựacuối cùng, DÂN TỘC VIỆT hằng hiện thực với chính thân phận mình, bằng xác thânmình: CHẾT HOẶC SỐNG TỰ DO. Hai triệu người rời bỏ Quê Hương với giá máu600.000 người chết trên đường di tản để thực chứng điều sắt son nhiệm mầu này.Thế nên, Người Lính Viết Văn luôn trên đường đi. cuộc Chiến Đấu phải đượctiếp tục.Buổi sinh hoạt chỉ kết thúc sau khi kéo dài hơn thời lượng trung tạm ấn địnhgần một giờ, để lại trong lòng người nghe ấn tượng sâu đậm: Hóa ra khổ nạn quêhương lớn lao như thế, kinh hoàng thế kia mà chính mỗi người trong chúng ta đãmột lần chứng kiến và tham dự với nỗi đau từng ngày hiện sống tại Việt <strong>Nam</strong>. Trongkhối đông người ngày hôm ấy trong phòng hội FIAP không thiếu những người đã rờikhỏi nước hằng ba mươi năm qua hoặc lâu hơn thế nữa. Những người đã ‘’Tâyphương hóa’’ trong tất cả các ngôn ngữ, hành vi, ý niệm. Nhưng tự đáy sâu tâmthức, tiếng vọng Việt <strong>Nam</strong> vẫn vô hồi tồn tại. Người Lính Viết Văn khuấy động tầngtầng đã rất lâu im lặng ấy. Những giòng nước mắt đã không thể che dấu để mặc tìnhtuôn chảy cho dù đã là lảo niên cách biệt quê nhà từ giữa đầu bán thế kỷ.Bà PhạmThị hoàn, ái nữ của Cố Học Giả Phạm Quỳnh, hiền nội ông Lương hoàng Châu,nghệ sĩ vĩ cầm trác tuyệt của sinh hoạt nghệ thuật Paris hằng mấy mươi năm qua.Trường hợp bà Phạm Thị hoàn là điển hình mối xúc động của bao thế hệ người việttrào dâng theo mệnh nước nổi trôi dẫu cách xa bao nhiêu đoạn đường, lâu dài baonhiêu năm tháng với quê hương. Chiều ngày Hè rực rỡ Paris bỗng nhiên lắng xuốngngậm ngùi.Người Lính vẫn sống mãiThành công Paris thúc dục những người Bạn đất Anh mau chóng đưa anhvượt eo Calais theo đường hầm Biển Manche, chặng hai mươi sáu của ba mươimục tiêu Bằng Hữu Thế Giới.Có cảm giác bồn chồn xảy ra khi đến nơi cuối trời, tận cùng một đại lục. Cảmgiác đối mặt với đại dương và con người hẳn nhiên thấy mình nhỏ lại, nhưng đồngthời cũng mở ra nguồn cảm động hân hoan. ta là người còn lại sau vô vàn biến cố.Ta là người sống sót của bao nhiêu người đã chết. cảm xúc bắt đầu hình thành từ77MÙA HÈ ĐỎ LỬA
- Page 6 and 7:
Nam và Quân Đội Mỹ) toàn di
- Page 8 and 9:
Sài gòn thất thủ như một l
- Page 11 and 12:
công vào Tân Cảnh, Kontum, hư
- Page 13 and 14:
Đấy không còn là người v
- Page 15 and 16:
- Tiên sư, bom ném thì hay như
- Page 17 and 18:
Lính Đại Đội Thinh nhỏm d
- Page 19 and 20:
được, Mễ thử bung quân ra
- Page 21 and 22:
Trời tối dần, hơi núi đùn
- Page 23 and 24:
Rất cẩn thận, Mễ cho Hùng
- Page 25 and 26: chiếc lưng gù xuống chịu đ
- Page 27 and 28: vào một cõi xa xăm mất hút.
- Page 29 and 30: Đêm xuống thật nhanh trong r
- Page 31 and 32: không đi từng luồn như ở H
- Page 33 and 34: dân tộc. Để lịch sử mãi
- Page 35 and 36: Hưu ạ, nói mãi cũng không h
- Page 37 and 38: sau khi Bạch Lê mang về nhà.
- Page 39 and 40: Từ kinh nghiệm của đêm đen
- Page 41 and 42: Khi Bạch Lê trở về nhà thì
- Page 43 and 44: em...Em chạy ra xe lẹ lắm cô
- Page 45 and 46: lửa dậy, băng trên những g
- Page 47 and 48: thương yêu. Đêm Giáng Sinh 19
- Page 49 and 50: Thành Phố đầu tiên hứng ch
- Page 51 and 52: Chỉ còn tiếng nói và hình
- Page 53 and 54: ồi...Qua một quán nước, án
- Page 55 and 56: Dậy đường tử khíKhông kh
- Page 57 and 58: đó ngã xuống ? Tội nghiệp,
- Page 59 and 60: Nguyễn Xuân Phúc Khóa 16 Trư
- Page 61 and 62: trong Thế Chiến Thứ 2 do Tư
- Page 63 and 64: ghê hồn của hỏa lực phi ph
- Page 65 and 66: vùng, pháo binh diện địa 175
- Page 67 and 68: Ngày 14 tháng 9 lần đầu tiê
- Page 69 and 70: chặt ô rô, cóc kèn, dừa nư
- Page 71 and 72: còn một ngón, người sĩ quan
- Page 73 and 74: Tháng 3.73CHƯƠNG XXVIÂm Vọng
- Page 75: đến lúc tàn cuộc một phậ
- Page 79 and 80: trầm lặng như đặc thù chun
- Page 81 and 82: Thế Kỷ 11, 12 nào khác Thế
- Page 83 and 84: độ (trở thành hai mặt tươ
- Page 85 and 86: chỉ là đám du kích ngu ngơ n
- Page 87 and 88: chế...lực lượng cộng sản
- Page 89 and 90: Đồng Quân Lực (10 tháng 3) v
- Page 91 and 92: ‘’Đây cũng là lúc quyết
- Page 93 and 94: trận chiến đang bùng nổ gi
- Page 95 and 96: Thắng lợi tin vui khắp mọi
- Page 97 and 98: màu vàng, xanh, đỏ được b
- Page 99 and 100: Nhựt tiến chiếm ngôi chùa.
- Page 101 and 102: một thế kỷ qua kể từ năm
- Page 103 and 104: 10 cây số. 9 giờ sáng, cuộc
- Page 105 and 106: đột kích bắt đầu. 18 pháo
- Page 107 and 108: Chiến Việt Nam đặt trên So
- Page 109 and 110: Thành ngạo nghễ kiên cố kia
- Page 111 and 112: ao ngày đêm. Người chỉ huy
- Page 113 and 114: 15.- Bình Giả, Tỉnh Phước T
- Page 115 and 116: chết do bất ngờ, vì không l
- Page 117 and 118: kể đến chăng thì cũng chỉ
- Page 119 and 120: Đối mặt binh đội của Tư
- Page 121 and 122: chỉ huy của Sư Đoàn 18 và h
- Page 123 and 124: Xuân Lộc, trên Quốc Lộ I, l
- Page 125: 9-10.- Richard H. Schultz, The Secr