You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
nan y, suy nhược thần kinh, hoặc bất cứ khuyết tật nào mà con người
phải chịu.
Việc lẫn lộn giữa phẩm giá của một người với sự hữu dụng chủ yếu
khởi nguồn từ sự nhầm lẫn về mặt khái niệm do thuyết hư vô đương
thời, vốn được truyền bá nhiều ở những nơi đào tạo, giáo dục đầy tính
kinh viện và những nơi trị liệu bằng phương pháp phân tâm học, gây ra.
Cũng có thể xảy ra tình trạng những tập sự viên phân tích tâm lý bị “nhồi
nhét” vào đầu những học thuyết, tư tưởng, phương pháp luận nhưng họ
không được phép thắc mắc hay kiểm chứng lại những điều được truyền
dạy. Thuyết hư vô không cho rằng hoàn toàn không có gì tồn tại, mà nó
tuyên bố rõ ràng rằng mọi thứ đều vô nghĩa. Và GGeorge A. Sargent đã
đúng khi ông truyền bá khái niệm về “sự vô nghĩa do học được mà có”
(learned meaninglessness). Ông đã nhớ đến lời nói của một nhà trị liệu:
“GGeorge, ông phải nhận ra rằng thế giới là một trò đùa. Chẳng có gì là
hợp lý cả, mọi thứ đều là ngẫu nhiên. Chỉ khi ông nhận ra điều này thì
ông sẽ thấy ngớ ngẩn thế nào khi ông tỏ vẻ nghiêm trọng. Chẳng có
mục đích lớn lao nào trong vũ trụ hết. Nó chỉ như vậy thôi. Không có ý
nghĩa gì đặc biệt trong cái quyết định hôm nay ông hành động như thế
nào” [54] .
Tôi biết mình không nên đưa ra lời phê phán một cách chung chung
như vậy. Về cơ bản, việc đào tạo là rất cần thiết, nhưng nếu thế thì các
nhà trị liệu nên xem nhiệm vụ của họ là giúp cho các học viên tránh bị
tiêm nhiễm theo thuyết hư vô, thay vì cố nhồi nhét họ với thuyết khuyển
nho [55] như là một cơ chế phòng vệ chống lại thuyết hư vô của chính họ.
Các bác sĩ về liệu pháp ý nghĩa thậm chí có thể tuân thủ các yêu cầu
về đào tạo và bằng cấp do các trường phái tâm lý khác quy định, như
Elisabeth S. Lukas đã có lần chỉ ra rằng “trong lịch sử tâm lý trị liệu, chưa
từng có một trường phái nào không có tính chất giáo điều như liệu pháp ý
nghĩa” [56] . Và tại Hội nghị Thế giới về liệu pháp ý nghĩa lần đầu tiên
(San Diego, California, từ ngày 6 đến ngày 8 tháng 11 năm 1980), tôi đã
không chỉ tranh luận về việc chú trọng đến tính nhân bản trong tâm lý trị
liệu mà còn nêu lên ý tưởng “loại bỏ tình trạng rập khuôn trong liệu pháp
ý nghĩa” [57] . Mối quan tâm của tôi không nằm trong việc nuôi các “con
vẹt”, vốn chỉ biết bắt chước “giọng nói của chủ” mà nằm trong việc