You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
thuốc, nhưng thường là sau nhiều tuần lao động cực nhọc những tấm
phiếu này mới đến tay chúng tôi, và đôi khi chúng không còn hiệu lực
nữa. Tôi tự hào trở thành người sở hữu những tấm phiếu có giá trị tương
đương 12 điếu thuốc. Nhưng quan trọng hơn là những điếu thuốc có thể
đổi được 12 phần xúp, và 12 phần xúp thực sự giúp tôi chống chọi với
cơn đói.
Thực ra, đặc quyền hút thuốc được dành cho các Capo - những người
có được mức phiếu tiêu chuẩn mỗi tuần; hoặc có thể dành cho một tù
nhân làm quản đốc trong nhà kho hoặc phân xưởng, được nhận một số
điếu thuốc để làm những công việc nguy hiểm. Trường hợp ngoại lệ duy
nhất là dành cho những người đã mất đi ý chí sinh tồn và muốn “tận
hưởng” những ngày cuối cùng. Vì vậy, khi chúng tôi nhìn thấy một người
đang được bao quanh bởi làn khói thuốc mờ đục như chìm trong cõi vô
thức thì chúng tôi biết rằng anh ấy đã từ bỏ niềm tin, và một khi niềm tin
ấy đã mất đi thì lòng ham sống cũng không còn nữa.
Khi kiểm tra vô số tài liệu được tích lũy từ nhiều quan sát và trải
nghiệm của các tù nhân, ta sẽ thấy rõ ba giai đoạn phản ứng tinh thần
của người tù đối với cuộc sống trong trại: giai đoạn đầu sau khi nhập
trại; giai đoạn khi đã quen với cuộc sống trong trại; và giai đoạn sau khi
được thả tự do.
Triệu chứng đặc trưng cho giai đoạn đầu là việc bị sốc. Trong một số
hoàn cảnh nhất định, cú sốc diễn ra trước cả khi các tù nhân nhập trại.
Tôi sẽ đưa ra ví dụ về việc nhập trại của tôi:
Một nghìn năm trăm người được vận chuyển bằng xe lửa trong nhiều
ngày đêm: có tám mươi người ở mỗi toa xe. Tất cả đều phải ngồi lên
hành lý của mình - đây là số tài sản cá nhân ít ỏi còn sót lại. Các toa xe
chật đến nỗi ánh bình minh xám xịt chỉ có thể xuyên vào khe hở ở phía
trên cửa sổ. Mọi người đều mong muốn chuyến xe sẽ đưa họ đến một
nhà máy sản xuất vũ khí - nơi họ sẽ được làm việc như những lao động
bắt buộc. Chúng tôi không biết mình còn đang ở Silessia hay đã đến Ba
Lan rồi. Tiếng rít của động cơ thật quái đản, giống như một tiếng cầu
cứu được gửi ra từ chuyến đi bất hạnh đang hướng đến đại ngục. Chiếc
xe đột nhiên chuyển hướng, rõ ràng nó đang tới gần trạm. Thình lình,
một tiếng khóc bật lên từ giữa những con người đang lo lắng: “Có bảng