You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
Chúng tôi lao vào một căn lều bỏ trống của một trại nữ, lều bỏ hoang
vì họ đã bị chuyển sang một trại khác. Lều trại khá lộn xộn; rõ ràng
nhiều người đã đem theo nhiều đồ đạc và bỏ đi. Có nhiều đồ rách nát,
nón rơm, thức ăn hư và bát đĩa vỡ. Một vài cái tô vẫn còn trong tình trạng
tốt và rất có giá trị đối với chúng tôi, nhưng chúng tôi quyết định không
mang đi. Chúng tôi biết rằng trong tình trạng thiếu thốn cùng cực, họ
không chỉ sử dụng những cái tô ấy để ăn mà còn làm chậu rửa và bô tiểu.
(Có quy định nghiêm cấm sử dụng bất kỳ đồ gia dụng nào trong trại. Tuy
nhiên, một vài người buộc phải phá luật, nhất là các bệnh nhân bị sốt
phát ban, những người quá yếu để đi ra ngoài cho dù có được giúp đỡ).
Trong khi tôi đứng canh gác bê ngoài, bạn tôi bước vào lều và nhanh
chóng trở ra với một cái ba lô mà anh giấu dưới áo khoác. Anh ấy đã nhìn
thấy một cái khác ở bên trong và tôi sẽ lấy nó. Vì vậy chúng tôi đổi chỗ
và tôi tiến vào trong. Khi lục lọi trong đống rác, tôi tìm thấy một chiếc ba
lô và cả một cái bàn chải. Đột nhiên tôi nhìn thấy một cái xác phụ nữ
giữa những thứ đồ mà họ bỏ lại.
Tôi chạy về lều của mình và gom hết đồ đạc: tô đựng thức ăn, đôi
găng tay bị rách được “thừa kế” từ một bệnh nhân đã chết vì sốt, và một
ít giấy vụn có những ghi chú về công trình khoa học mà tôi phải bỏ dở
lúc bị bắt (như đã nói trước đó, tôi bắt đầu tái cấu trúc lại bản thảo mà
tôi đã bị mất ở Auschwitz). Tôi kiểm tra một lượt các bệnh nhân của
mình, những người đang nằm co quắp trên những tấm ván mục được kê
thành hai dãy trong bệnh xá. Tôi đến bên cạnh người đồng hương duy
nhất của mình, người gần như sắp chết và mạng sống của anh ấy được
tôi cố gắng níu kéo bất chấp tình trạng hiện tại của anh. Tôi phải giữ ý
định trốn khỏi đây, nhưng người bạn của tôi dường như đã đoán ra được
điều gì đó (có lẽ tôi có một chút căng thẳng). Bằng giọng yếu ớt, anh ấy
hỏi tôi: “Cả anh cũng bỏ đi nữa à?”. Tôi chối, nhưng tôi thấy khó mà
tránh khỏi ánh nhìn buồn bã của anh ấy. Một lần nữa, ánh nhìn vô vọng
của anh khiến tôi có cảm giác tội lỗi. Cảm giác khó chịu đã bám lấy tôi
từ lúc tôi nhận lời trốn cùng người bạn bây giờ lại càng trở nên mạnh
mẽ. Bỗng nhiên tôi quyết định đặt số phận trong tay mình lần nữa. Tôi
chạy ra khỏi lều và nói với anh bạn kia rằng tôi không thể đi cùng anh
ấy. Ngay khi tôi nói rằng tôi đã quyết định sẽ ở lại với các bệnh nhân của
mình, cảm giác khó chịu trong tôi bỗng trôi tuột đi. Tôi không biết những