You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
được giữ chặt trong hai bàn tay tê cóng. Tôi vô tình nhìn ra cửa. Cái xác
vừa mới bị vứt ra ngoài đang nhìn chằm chằm về phía tôi với đôi mắt
trắng dã. Hai tiếng đồng hồ trước tôi còn nói chuyện với ông ấy, vậy
mà… Tôi tiếp tục húp chén xúp của mình.
Nếu sự vô cảm của tôi không khiến tôi bất ngờ - xét về mặt chuyên
môn, thì giờ đây tôi cũng chẳng còn nhớ nổi sự việc này bởi vì có quá ít
cảm xúc liên quan.
Sự thờ ơ, chai sạn cảm xúc là các triệu chứng gia tăng ở giai đoạn hai
trong phản ứng tâm lý của người tù, và cuối cùng anh ta trở nên chai lỳ
trước những màn đánh đập như trút hàng ngày, hàng giờ. Sự chai lỳ giúp
người tù tự tạo cho mình một chiếc vỏ bảo vệ cần thiết.
Chỉ cần phạm phải những lỗi nhỏ nhặt nhất là lập tức chúng tôi phải
hứng chịu những cú đánh trời giáng, đôi khi chẳng có lý do gì cả. Ví dụ,
chúng tôi phải xếp hàng ở công trường để chờ đến lượt nhận bánh mì và
có lần, một người ở sau tôi đứng lệch ra khỏi hàng một chút, và việc
không thẳng hàng đã khiến một lính SS khó chịu. Tôi không biết chuyện
gì đang diễn ra ở phía sau mình cũng như chẳng hiểu nổi người lính SS
đó nghĩ gì, thế mà tự nhiên tôi lại nhận ngay hai cú quất vào đầu. Chỉ đến
lúc ấy tôi mới nhìn thấy người lính canh đang đứng cạnh mình với vây
gậy đã đánh vào đầu tôi. Vào lúc ấy, không phải cơn đau về thể xác
khiến tôi cảm thấy bị tổn thương (điều này cũng đúng với một số người
lớn và bọn trẻ con khi bị phạt) mà chính cảm giác đau về tinh thần do bất
công, vô lý mới khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm nhất.
Lạ là ở chỗ, có khi một vết hằn trong tâm trí còn khiến người ta đau
đớn hơn cả vết roi trên thân xác. Một lần nọ, tôi phải đứng ngay trên
đường ray xe lửa trong cơn bão tuyết. Bất kể thời tiết thế nào, nhóm của
tôi vẫn phải làm việc không ngừng. Tôi đã làm việc cật lực để sửa đoạn
đường ray bởi vì đó là cách duy nhất giúp tôi giữ ấm. Chỉ có một lần tôi
dừng lại để lấy hơi và đứng tựa vào cái xẻng. Thật không may, đúng lúc
ấy tên lính canh quay lại và nghĩ rằng tôi đã lười biếng. Vết thương mà
hắn gây cho tôi không phải từ những lời nhục mạ hoặc những cú đánh.
Có lẽ hắn nghĩ hắn không đáng phải phí lời chửi một tên tù rách rưới,
hốc hác, không ra hình dáng con người đang đứng trước mặt hắn. Thay
vào đó, hắn nhặt một viên đá và chọi tôi. Đối với tôi, hành động này