14.11.2022 Views

Di-Tim-Le-Song-Viktor-E.-Frankl

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

cơ thể trước những tình huống lạ lùng nào đó. Khi tính mạng của tôi có

lần bị nguy hiểm bởi một tai nạn leo trèo, tôi chỉ có một cảm giác duy

nhất trong thời khắc quan trọng ấy: sự tò mò, tò mò xem tôi sẽ thoát

được an toàn hay là bị nứt sọ hoặc bị vài chấn thương khác.

Ngay cả tại Auschwitz, sự tò mò vẫn âm thầm hiện hữu và ở một góc

đọ nào đó, sự tò mò âm thầm đã giúp chúng tôi có thể tách mình ra khỏi

hiện thực xung quanh, tạo cho mình một vỏ bọc sắt lạnh và xem tất cả

những gì đang diễn ra trước mắt như một khách thể. Lúc này đây, sự tò

mò cũng là một phương pháp phòng vệ. Chúng tôi đều băn khoăn không

biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, hình phạt nào đang chờ đợi chúng tôi

phía trước; chẳng hạn như hậu quả sau việc chúng tôi đứng giữa trời

trong cái giá lạnh của buổi cuối thu, trần như nhộng và ướt nhẹp sẽ là gì.

Trong ít ngày tiếp theo, sự tò mò của chúng tôi chuyển thành ngạc nhiên -

ngạc nhiên rằng chúng tôi không bị nhiễm lạnh.

Những người mới đến sẽ còn phải ngạc nhiên trước nhiều việc tương

tự như thế. Còn bài học đầu tiên dành cho dân ngành y chúng tôi là: “Các

cuốn sách giáo khoa đều nói dối!”. Ở đâu đó trong sách nói rằng con

người không thể sống mà không ngủ trong một số giờ nhất định. Hoàn

toàn sai! Tôi đã từng tin rằng có một số điều mà tôi không thể làm: tôi

không thể ngủ mà không có cái này hoặc tôi không thể sống với cái kia

cái nọ. Đêm đầu tiên ở Auschwitz chúng tôi đã ngủ trên những chiếc

giường được làm từ những sợi dây bện. Trên mỗi giường (dài chừng 2

đến 2,5 mét) có 9 người ngủ, nằm trực tiếp trên những tấm ván. 9 người

chia nhau 2 tấm chăn. Dĩ nhiên chúng tôi chỉ có thể nằm nghiêng, chen

chúc và rúc vào nhau, điều này giúp chúng tôi đỡ lạnh hơn. Mặc dù bị

cấm mang giày lên giường, song một số người vẫn bí mật dùng thay cho

gối bất kể chúng bị dính đầy bùn đất. Nếu không, mỗi người sẽ phải gối

đầu lên khuỷu tay. Và lúc này giấc ngủ kéo dài đem theo sự lãng quên và

xoa dịu nỗi đau trong ít giờ ngắn ngủi.

Điều đáng nói là chúng tôi thực sự ngạc nhiên trước sức chịu đựng

của chính mình: chúng tôi không thể đánh răng, thiếu vitamin trầm trọng,

nhưng răng lợi của chúng tôi khỏe hơn cả trước đây. Chúng tôi chỉ mặc

độc một cái áo sơ mi trong nửa năm cho đến khi nó rách mướp, không thể

hình dung rằng trước đó từng là những chiếc áo. Chúng tôi không thể

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!