You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
hoặc cú đá. Thật ngoài sức tưởng tượng! Lần này, những người lính canh
mời chúng tôi thuốc lá! Lúc đầu chúng tôi khó mà nhận ra họ; họ đã
nhanh chóng đổi sang trang phục thường dân. Chúng tôi chậm chạp đi bộ
dọc theo con đường dẫn ra khỏi trại. Chẳng lâu sau, chân bị đau và có vẻ
muốn sưng nhưng chúng tôi vẫn khập khiễng bước tiếp; chúng tôi muốn
nhìn thấy quang cảnh xung quanh trại lần đầu tiên với đôi mắt của người
tự do. “Tự do” - chúng tôi tự nhắc lại mãi với chính mình mà vẫn chưa
thể nắm bắt được ý nghĩa của nó. Chúng tôi đã nói từ này không biết bao
nhiêu lần trong suốt những tháng năm mơ về nó, đến nỗi nó đã mất đi ý
nghĩa thực sự. Thực tại tự do lúc ấy không thẩm thấu được vào nhận
thức của chúng tôi; chúng tôi không thể tin rằng mình đã được tự do.
Chúng tôi tiến vào một cánh đồng đầy hoa. Nhìn thấy và biết rằng
chúng ở đó, nhưng chúng tôi không có cảm giác gì về thực tại ấy. Cảm
giác vui sướng đầu tiên xuất hiện khi chúng tôi nhìn thấy một chú gà
trống với bộ lông đuôi sặc sỡ. Nhưng đấy chỉ là một tia sáng loé lên;
chúng tôi vẫn chưa thuộc về thế giới này.
Vào buổi chiều khi tất cả chúng tôi gặp lại nhau, một người thầm hỏi
người bên cạnh: “Nói tôi nghe, hôm nay anh có vui không?”
Và người kia trả lời, hơi xấu hổ vì anh ấy không biết rằng chúng tôi
đều cảm thấy như thế. “Thật sự là không!”. Chúng tôi đã mất đi khả
năng cảm thấy vui vẻ; và để có lại được cảm giác này, chúng tôi phải
học lại từ từ.
Về mặt tâm lý, những gì đang xảy ra đối với những người tù tự do có
thể được xem là “trạng thái mất nhân cách”. Mọi thứ xuất hiện không
thật, tất cả giống như trong một giấc mơ. Chúng tôi không thể tin đó là
sự thật. Đã bao lần trong quá khứ chúng tôi đã bị những giấc mơ lừa dối!
Chúng tôi đã mơ rằng ngày tự do sẽ đến, rằng chúng tôi sẽ được tự do,
sẽ được trở về nhà, gặp lại bạn bè, ôm người vợ thương yêu trong tay,
ngồi tại bàn và bắt đầu nói về những sự việc mà chúng tôi đã trải qua -
không biết đã bao nhiêu lần chúng tôi nằm mơ thấy cái ngày tự do này.
Và rồi - một tiếng còi lệnh rít lên ngang tai, đánh thức chúng tôi dậy để
bắt đầu một ngày khổ sai, chấm dứt những giấc mơ về tự do. Và giờ thì
giấc mơ đã thành sự thật. Nhưng chúng tôi có thể nào tin được giấc mơ
đó chăng?