You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
sống được lâu đâu” hoặc “Tiếp theo sẽ là anh ấy”, chúng tôi thì thầm
trong lúc bắt chấy rận cho nhau. Mỗi một ngày qua đi, đến chiều tối,
chúng tôi quan sát chính cơ thể trần truồng của mình và có cùng suy nghĩ:
Cơ thể của tôi thực sự chỉ còn là một cái xác. Tôi còn gì là tôi nữa? Tôi
vẫn là tôi bên dưới lớp da bọc xương này, là một thành viên thuộc đám
đông đằng sau hàng rào kẽm gai, tụ tập trong những lều trại chật hẹp.
Tôi là một phần của đám người mà mỗi ngày ai ai cũng nhận ra rằng một
phần nào đó của cơ thể bắt đầu mục rã.
Như đã đề cập ở trên, ý nghĩ về thức ăn và các món khoái khẩu đã ăn
sâu vào trong nhận thức của người tù. Mỗi khi có thời gian rảnh là họ
nghĩ ngay đến thức ăn, đây là điều không thể tránh khỏi. Mọi người sẽ
thông cảm với chúng tôi khi biết rằng ngay cả những người cứng cỏi
nhất trong chúng tôi cũng ao ước đến ngày có đủ thức ăn, không phải chỉ
vì cơ thể chúng tôi thèm khát thức ăn, mà còn vì biết rằng những chuỗi
ngày sống không ra sống này - sự thiếu thốn những nhu cầu tối thiểu của
con người khiến chúng tôi không thể nghĩ gì khác ngoài thức ăn - cuối
cùng cũng chấm dứt.
Những người chưa từng trải qua hoàn cảnh như vậy thì khó mà hiểu
được những cuộc đấu tranh tinh thần dữ dội mà một người đang trong
cơn đói phải trải qua. Họ khó mà hiểu được nỗi thống khổ của việc phải
đứng đào xới hàng giờ liền trong một cái hào, mòn mỏi chờ đợi âm thanh
duy nhất phát ra từ chiếc còi thông báo 9 giờ 30 hay 10 giờ sáng - khoảng
thời gian nửa tiếng được nghỉ để ăn trưa - lúc này, các tù nhân sẽ được tự
do bên khẩu phần ăn của mình (miễn là bánh mì vẫn còn). Các bạn cũng
khó mà hiểu được sự khổ sở của những người tù khi họ liên tục hỏi
người quản đốc - nếu người đó không phải là người quá khắt khe - rằng
mấy giờ rồi; và khẽ chạm vào mẩu bánh mì trong túi áo, trước tiên mân
mê nó bằng những ngón tay tê cóng, sau đó mới bẻ một mẩu nhỏ cho vào
miệng, và cuối cùng, với một chút ý chí cuối cùng, bỏ mẩu bánh mì vào
túi trở lại, và tự hứa rằng phải để dành cho đến chiều.
Dù là vô thức hoặc có ý thức đi nữa thì chúng tôi cũng không ngừng
đấu tranh để tìm ra cách sử dụng hợp lý nhất phần bánh mì ít ỏi vốn chỉ
còn được phát duy nhất một lần vào lúc cuối ngày. Có hai phương án để
xử lý vấn đề này. Một là sẽ ăn hết phần bánh mì đó ngay lập tức. Điều