You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
lúc ấy, cảm giác của anh đã bị chai sạn và anh thản nhiên chứng kiến
cảnh tượng diễn ra trước mắt. Một ví dụ khác: người tù đang chờ trong
trạm xá, hy vọng được cấp cho hai ngày làm việc nhẹ trong trại vì bị
thương, có lẽ anh bị phù nề và sốt. Anh ta đứng yên trong khi một cậu bé
12 tuổi được khiêng vào. Cậu bé bị bắt đứng phạt nhiều giờ trong tuyết
hoặc phải làm việc bên ngoài với đôi chân trần bởi vì không có giày cho
cậu. Chân cậu bé bị hoại tử vì tê cóng và bác sĩ gắp từng mẩu hoại tử
đen ra khỏi chân cậu, từng miếng từng miếng một. Sợ hãi, gớm ghiếc và
thương cảm là những cảm xúc mà người tù ấy không còn cảm nhận
được nữa. Cảnh những người đau đớn, hấp hối và chết đã trở nên quá
quen thuộc với anh trong suốt nhiều tuần ở trại; chúng không còn có thể
khiến anh xúc động được nữa.
Có một thời gian, tôi ở trong trại dành cho các bệnh nhân bị sốt.
Những bệnh nhân này bị sốt cao và thường trong tình trạng mê sảng,
nhiều người gần như hấp hối. Sau khi một người chết, tôi nhìn những
cảnh tượng tiếp theo mà không hề có chút cảm giác xót xa nào. Từng tù
nhân sẽ đến bên cạnh cái xác vẫn còn ấm đó. Người thì nhặt nhạnh phần
khoai tây thừa còn sót lại; người thì đổi giày của mình lấy đôi giày gỗ
của người đã chết, người thì lấy áo, người thì vui mừng vì có thể lấy
được một thứ gì đó - dù chỉ là một sợi dây còn tốt.
Tôi đã nhìn những cảnh tượng này mà chẳng chút động lòng. Cuối
cùng, tôi gọi “y tá” khiêng cái xác đi. Để khiêng xác, anh ta nắm hai chân
của người đã chết, kéo nó từ tấm ván - vốn là giường của 50 bệnh nhân -
rớt xuống đất, rồi lôi xềnh xệch cái xác trên mặt sàn lồi lõm hướng về
phía cửa. Việc vượt qua hai bậc thềm để bước ra ngoài luôn là điều khó
nhọc đối với chúng tôi bởi hầu như ai cũng đã kiệt sức vì thiếu ăn. Sau
vài tháng sống trong trại, chúng tôi không thể bước lên nổi những bậc
thang cao 15 cm này mà không vịn vào tay vịn để kéo mình lên.
Người bạn tù kéo cái xác lên những bậc thang. Anh ấy khó nhọc lê
thân mình lên trước. Tiếp đến, anh kéo cái xác lên theo: đầu tiên là chân,
rồi đến thân, và cuối cùng - với một tiếng bộp rõ to - cái đầu được kéo
giật lên hai bậc.
Chỗ ở của tôi đối diện với bệnh xá, cạnh bên là một chiếc cửa sổ nhỏ
duy nhất nằm thấp ở gần sàn. Lúc này tôi đang xì xụp húp chén xúp nóng