You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
Chúng tôi - số người ít ỏi đã thoát chết trong chuyến đi - đã biết được
sự thật vào chiều hôm ấy. Tôi hỏi một tù nhân vốn đã ở đó lâu năm về
nơi mà P. - người đồng nghiệp và là bạn của tôi được đưa đi.
- Anh ấy bị chuyển qua phía bên trái đúng không?
- Vâng! Tôi trả lời.
- Vậy thì anh có thể thấy anh ấy ở đằng kia.
- Ở đâu? - Một bàn tay chỉ về ống khói cách đó vài trăm mét, một cột
lửa bùng lên trên bầu trời xám xịt của Ba Lan và nhanh chóng bốc lên
những đám khói đầy sát khí.
- Đó là nơi bạn của anh ở, anh ấy đang bay đến Thiên đường. - Nhưng
tôi vẫn không thể hiểu cho đến khi người đó nói thẳng sự việc cho tôi
nghe.
Nhưng tôi không nói về những con người đã không bao giờ trở về
nữa, tôi đang nói về những người ở lại. Là nhà tâm lý học, tôi biết rằng
chúng tôi đã trải qua một chặng đường dài kể từ lúc bước xuống nhà ga
vào lúc sáng sớm cho đến đêm đầu tiên ở trại.
Một nhóm lính SS có trang bị súng áp giải chúng tôi đi từ trạm xe lửa,
qua hàng rào điện, bước vào trại để đến phòng vệ sinh; đối với những
người đã vượt qua kỳ tuyển chọn đầu tiên, đó thực sự là một trận gột
rửa. Một lần nữa, ảo tưởng về sự ân xá càng được củng cố. Ấn tượng
ban đầu của chúng tôi về lính SS ở đây là dường như họ không có vẻ
đáng sợ, mà thậm chí là còn dễ gần nữa. Chẳng mấy chốc chúng tôi tìm
ra lý do đằng sau sự “dễ mến” đáng ngờ đó. Đó là vì những chiếc đồng
hồ trên cổ tay của chúng tôi. Họ muốn thuyết phục chúng tôi đưa cho họ.
Liệu chúng tôi có thể không giao nộp tài sản của mình được sao; và tại
sao những người tốt bụng ấy lại không được có chiếc đồng hồ cơ chứ?
Có thể một ngày nào đó anh ấy sẽ giúp lại chúng tôi.
Chúng tôi chờ trong một nhà kho nom có vẻ giống như phòng chờ để
vào khu vực tẩy uế. Nhóm lính SS xuất hiện, bọn họ trải ra một tấm
khăn và ra lệnh cho chúng tôi phải bỏ tất cả tài sản, đồng hồ và của cải
vào đó. Vẫn còn một số tù nhân ngây thơ trong chúng tôi hỏi rằng họ có