You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
đôi khi cần phải có dũng khí. Tôi đã định viết cuốn sách này mà không
công bố tên tác giả, chỉ sử dụng số hiệu trong tù của mình. Nhưng khi
bản thảo hoàn thành, tôi nhận thấy rằng, khi công bố sách mà giấu tên
người viết thì cuốn sách sẽ bị giảm phân nửa giá trị. Tôi cần phải chịu
trách nhiệm với đứa con tinh thần của mình, và trước hiện thực lịch sử.
Tôi có thể khẳng định tôi là người không hề thích phô bày sự việc, song
trong quá trình thực hiện tập sách này, tôi giữ quan điểm trung thành với
hiện thực lịch sử, không cắt xén cũng không thêu dệt.
Tôi sẽ nhường phần phán xét cho các bạn - những độc giả đáng mến.
Các bạn có thể tự rút ra những luận điểm lý thuyết khô khan sau khi tìm
hiểu nội dung của cuốn sách. Những luận điểm này có thể góp phần vào
việc nghiên cứu tâm lý của người tù, được tiến hành từ sau Thế chiến
thứ nhất; những luận điểm này cũng không xa lạ với chúng tôi qua “hội
chứng dây kẽm gai”. Nhìn từ góc độ tích cực, Thế chiến thứ hai đã giúp
giới nghiên cứu chúng tôi bổ sung thêm kiến thức về “tâm lý học đại
chúng” (xin phép được trích dẫn thuật ngữ khá nổi tiếng và cũng là tựa
đề một cuốn sách của LeBon). Cuộc chiến ngoài đời cũng đã đem lại cho
chúng tôi cả trại tập trung lẫn cuộc chiến của các sợi thần kinh.
Mục đích tôi viết tập sách này là muốn nói lên những trải nghiệm của
tôi với tư cách là một tù nhân bình thường. Tôi có thể tự hào khi tuyên bố
rằng tôi không được tuyển vào trại với tư cách của một chuyên gia tâm
thần hay như một bác sĩ, ngoại trừ những tuần cuối trong trại. Một số
đồng nghiệp của tôi khá may mắn khi được chọn vào làm việc trong các
trạm sơ cứu nóng bức, thiếu thốn, sử dụng các miếng băng gạc đượng
làm từ đống giấy thải. 119.104 là số hiệu của tôi trong trại, công việc
của tôi gắn liền với chiếc xẻng đào đất và dụng cụ lắp ráp các thanh sắt
trên đường ray xe lửa. Có lần, tôi được phân công đào hầm một mình để
tạo đường nước ngầm bên dưới con đường và tôi đã hoàn thành nhiệm
vụ. Với thành tích này, chỉ ngay trước lễ GGiáng sinh năm 1944, tôi đã
được tưởng thưởng một món quà mà mọi người thường gọi là “phiếu ưu
đãi”. Những phiếu này do một công ty xây dựng phát hành, chúng tôi
buộc phải làm việc cho công ty này như những nô lệ. Tiền công mỗi
ngày của mỗi tù nhân sẽ được trả cho các trại trưởng, có khi được thanh
toán dưới dạng những tấm phiếu ưu đãi. Mỗi tấm phiếu này có giá trị
tương đương với 50 xu Đức thời đó và có thể dùng để đổi lấy sáu điều