Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
Mauthausen (chúng tôi biết được điều này là do một tù nhân có kinh
nghiệm kể lại). Những ai chưa bao giờ trải qua điều gì đó tương tự thì
khó mà hình dung được điệu nhảy vui sướng của những tù nhân trong xe
khi thấy chúng tôi không băng qua cây cầu mà “chỉ” đi đến Dachau.
Điều gì xảy ra trên đường chúng tôi đến trại Dachau trong suốt
chuyến đi kéo dài hai ngày, ba đêm? Sàn xe lửa không đủ chỗ cho mọi
người cùng ngồi, cho dù là kiểu ngồi co người lại cho ít tốn diện tích
nhất. Đa số chúng tôi phải đứng suốt đường đi, trong lúc một số người
thay phiên nhau ngồi xổm lên những bó rơm ít ỏi thấm đẫm nước tiểu.
Khi vừa đến nơi, tin quan trọng đầu tiên mà chúng tôi biết được từ các tù
nhân cũ: Dachau là một trại tương đối nhỏ (sức chứa khoảng 2.500
người), không có “cái lò” nào cả, không lò thiêu, không phòng hơi ngạt!
Điều đó có nghĩa là nếu một người chẳng may trở thành một “Moslem”
thì người đó cũng sẽ không bị đưa thẳng đến phòng hơi ngạt mà phải
chờ đến chuyến “vận chuyển bệnh nhân” về lại Auschwitz. Sự ngạc
nhiên sung sướng này đã khiến tâm trạng chúng tôi phấn chấn lên. Lời
ước của viên tự quản của chúng tôi ở Auschwitz đã thành hiện thực:
chúng tôi đã nhanh chóng được chuyển đến một khu trại không “ống
khói” - không giống Auschwitz. Chúng tôi cười và đùa nghịch, bất chấp
những gì mình sẽ phải trải qua trong những giờ tới.
Khi điểm danh, một trong số chúng tôi không có mặt. Thế là chúng tôi
buộc phải đợi bên ngoài dưới mưa, trong cơn gió lạnh cho đến khi người
ta tìm thấy người vắng mặt đó. Cuối cùng người ta tìm thấy anh ấy trong
khu nhà mà anh đã ngủ quên do kiệt sức. Việc điểm danh chuyển thành
việc trừng phạt tập thể. Suốt cả đêm cho đến sáng, chúng tôi buộc phải
đứng ngoài sân, lạnh cóng và ướt sũng sau chuyến hành trình căng thẳng.
Tuy nhiên, tất cả chúng tôi đều thấy vui! Vui vì không có bóng dáng của
ống khói lò thiêu và vì Auschwitz đã ở phía sau.
Một lần khác, chúng tôi nhìn thấy một nhóm tù bị kết án đi ngang qua
chỗ làm việc của chúng tôi. Tính tương đối về sự bất hạnh hiện lên mới
rõ rệt làm sao! Chúng tôi ghen tị với những người tù phạm tội thật sự ấy.
Họ chắc chắn có cuộc sống điều độ, an toàn và hạnh phúc. Họ chắc
chắn có được cơ hôi tắm rửa thường xuyên - chúng tôi buồn bã nghĩ. Họ
chắc chắn có bàn chải răng, bàn chải giặt, nệm ngủ - mỗi người một cái