You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
đáng sợ bằng thực tế ở trại, vốn đang vây bủa chúng tôi; vậy mà tôi lại
định đưa anh ấy trở lại với thực tế còn khủng khiếp hơn cả ác mộng kia.
Bởi vì thiếu ăn trầm trọng nên không có gì khó hiểu khi sự thèm ăn
luôn là vấn đề ưu tiên hàng đầu trong tâm trí của những người tù. Hãy
quan sát các tù nhân khi họ được làm việc gần nhau và không bị giám sát
chặt chẽ. Ngay lập tức họ sẽ bàn về thức ăn. Một người sẽ hỏi người
đang làm việc bên cạnh mình về món ăn yêu thích của người đó. Và rồi
họ sẽ trao đổi công thức và lên thực đơn trong ngày khi được trả tự do và
trở về nhà. Họ cứ tiếp tục tưởng tưởng mọi việc thật chi tiết và câu
chuyện chỉ kết thúc khi nhận được lời cảnh báo được truyền từ trên
xuống, thông thường lời cảnh bảo này được truyền dưới dạng mật khẩu
đặc biệt hoặc một con số với hàm ý: “Lính canh đang đến”.
Tôi luôn xem những cuộc bàn tán về thức ăn giữa các bạn tù là nguy
hiểm. Dù rằng việc kích thích cơ thể bằng hình ảnh các món ăn ngon
thật chi tiết và hấp dẫn đã phần nào đó giúp các tù nhân giải toả tâm lý
tạm thời, nhưng nó là một ảo giác, mà nếu xét về mặt tâm lý thì ảo giác
chắc chắn là có hại.
Trong suốt thời gian ở tù sau này, khẩu phần ăn mỗi ngày của chúng
tôi chỉ còn là nước xúp - được phân phát một lần trong ngày kèm với một
mẩu bánh mì. Ngoài bữa ăn đó, chúng tôi còn có một “bữa ăn bổ sung”
trong ngày: hôm thì một mẩu bơ vụn hoặc một lát xúc xích, hôm là một
miếng phô-mát, có khi lại là một chút mật ong hoặc là một thìa mứt. Về
dinh dưỡng, chế độ ăn này chắc chắn không đáp ứng được yêu cầu tối
thiểu của cơ thể, nhất là khi các tù nhân phải lao động chân tay nặng
nhọc không nghỉ ngơi, phơi mình trong tiết trời lạnh buốt không đủ quần
áo che người. Những người bị bệnh được “chăm sóc đặc biệt” - tức là
những người được phép nằm ở trong lều trại mà không cần phải rời trại
để đi làm việc - thậm chí còn bị đối xử tệ hơn.
Khi những lớp mỡ dưới da biến mất, trông chúng tôi chẳng khác nào
những bộ xương khô, có khác chăng là được khoác thêm lớp da và bộ
quần áo cũ rách. Cơ thể chúng tôi bị bào mòn theo từng ngày. Nó sử dụng
chính nguồn dưỡng chất đã tích luỹ để duy trì sự tồn tại của chính nó.
Sau nhiều lần quan sát, mỗi một người trong chúng tôi có thể dự đoán
khá chính xác ai sẽ là người ra đi tiếp theo và khi nào. “Anh ấy không còn