Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
4. Nguyên tắc tính Đảng cộng sản của văn học<br />
anh là người trong đội ngũ của mình”, Mác đã đề nghị Phrâyligiat từ bỏ “những quyền lợi cá<br />
nhân dưới bất cứ dạng nào”, mà tiếp tục - như những năm trước - “xuất phát từ những động<br />
cơ trong sạch nhất”, dũng cảm và kiên cường “mang ngọn cờ của “giai cấp cùng khổ nhất và<br />
yêu lao động nhất” (như cách nói nổi tiếng của Xanh Ximông mà Phrâyligiat đã dùng lại<br />
trong thư gửi cho Mác). Còn khi Phrâyligiat trả lời thanh minh cho sự dao động của mình<br />
và sự rời bỏ Đảng của mình, viện cớ rằng: từ khi liên đoàn những người cộng sản giải thể,<br />
ông ta không cho là mình phải chịu trách nhiệm trước Đảng; trong thư gửi Phrâyligiat ngày<br />
29.4.1860, Mác đã giải thích cho nhà thơ hiểu rằng sự đình bản của báo “Sông Ranh mới”<br />
và việc liên đoàn những người cộng sản giải tán không tách Phrâyligiat khỏi trách nhiệm<br />
trước Đảng của giai cấp công nhân trong tư tưởng lịch sử vĩ đại”. Mác đã nhấn mạnh điều<br />
này: Ngay cả trong những điều kiện khi giai cấp vô sản bị truy đuổi và bị cảnh sát khủng<br />
bố đến nỗi không đủ sức bảo vệ tổ chức Đảng của mình thì những nhà thơ cách mạng, như<br />
Phrâyligiat, có thể bảo vệ sự đúng đắn về mặt tư tưởng của giai cấp công nhân nếu như giữ<br />
vững tính tư tưởng những nguyên tắc có tính lịch sử toàn thế giới, những nguyên tắc vĩ đại<br />
và đúng đắn của Đảng cộng sản của giai cấp công nhân.<br />
Khi nói về những nghệ sĩ và những nhà văn vĩ đại của thời đại Phục Hưng, Ăngghen đã<br />
cảm phục kêu lên: “Hầu như tất cả họ (những nghệ sĩ và những nhà văn...) đã sống ở chính<br />
trung tâm của những quyền lợi của thời đại mình, đã góp phần sinh động vào cuộc đấu tranh<br />
thực tế, đã đứng ở Đảng phái này hay Đảng phái khác để đấu tranh, người thì bằng lời nói<br />
và ngòi bút, kẻ thì bằng lưỡi kiếm, kẻ thì bằng cả hai thứ”. Mác và Ăngghen đã chỉ ra rằng:<br />
Chỉ trong thế giới tư sản mới nảy sinh loại nghệ sĩ tự ngắm nghía mình như ngắm nghía<br />
“một chuyên gia" thiển cận, cho bổn phận của mình là đứng “quan sát” bên trên cuộc sống,<br />
chứ không phải là góp phần sáng tạo cuộc sống. Ăngghen đã nhìn thấy ở những nghệ sĩ ấy<br />
hình ảnh điển hình của “hoạt động què quặt” do sự phân công lao động tư bản chủ nghĩa đối<br />
với sự phát triển của văn học và nghệ thuật.<br />
Khi khởi thảo những nguyên tắc sáng tác của văn học nghệ thuật của giai cấp công nhân,<br />
Mác và Ăngghen mong muốn giáo dục một kiểu văn nghệ sĩ không phải là người quan sát<br />
cuộc sống một cách thụ động, mà là người tham gia tích cực và sáng tạo vào cuộc đấu tranh<br />
giải phóng vĩ đại của giai cấp vô sản và những người lao động, xuất phát từ những hiểu biết<br />
rộng rãi về nhiệm vụ và kinh nghiệm đấu tranh cách mạng, mong muốn dùng những tác<br />
phẩm của mình góp phần vào thắng lợi của giai cấp vô sản và Đảng cộng sản. Vì vậy, Mác<br />
và Ăngghen cho rằng việc tham gia sáng tạo vào cuộc đấu tranh chính trị và sự nghiệp của<br />
Đảng cộng sản là những đặc điểm không thể thiếu của những văn nghệ sĩ của giai cấp công<br />
nhân. Mác và Ăngghen cho rằng nhà văn - nhà cách mạng không thể là người quan sát thụ<br />
động, thờ ơ, không thể ở vị trí “bên trên cuộc chiến đấu”, có thái độ như nhau trước cái thiện<br />
và ác, trước người lao động và kẻ bóc lột, trước cái tiến bộ và cái phản động. Việc miêu tả<br />
một cách hiện thực và chân xác cuộc sống yêu cầu nghệ sĩ phải đánh giá chính xác những<br />
lực lượng xã hội đang tranh đấu với nhau, phải tích cực và tha thiết quan tâm tới những lực<br />
lượng ấy, chỉ ra vẻ mặt đầy đủ của lực lượng ấy, phải khêu gợi thái độ tích cực của độc giả<br />
với những lực lượng ấy. Trong khi khêu gợi lòng căm thù và sự khinh bỉ với thế giới của bạo<br />
lực và sự tàn bạo tư sản, phải khêu gợi lòng tin tưởng đối với sự nghiệp vĩ đại giải phóng<br />
những người lao động. Kết luận tất yếu rút ra từ cương lĩnh mĩ học mà Mác và Ăngghen<br />
86