Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
Kim châu bửu ngọc dặn ta nghe,<br />
Hai chữ thận ngôn miệng phải dè:<br />
Miệng hễ nói ra lòng khá nghĩ,<br />
Nghĩ đi nghĩ lại dạ còn e.<br />
BÀI THỨ IX.<br />
Luận về chữ tín<br />
Làm người chớ khá xuyên hoa,<br />
Nói ra nhằm lý, ấy là nên tin.<br />
Chữ tín có nghĩa là tin, lại có nghĩa là thật thà, trung tín, đáng tin. Bây giờ phải xét<br />
làm sao mà cổ nhơn chọn hai chữ nhơn ngôn là lập nên chữ tín. Ai nấy đã biết nhơn<br />
ngôn nghĩa là người ta nói. Vậy người ta nói sao mà gọi rằng tin, sao mà cho là thật<br />
thà, trung tín, đáng tin? Vốn người ta mà biết ở cho xứng người ta, biết nói theo<br />
lương tâm, biết giữ chữ khẩu tâm như nhứt, thì cũng đáng tin thật. Bởi vậy theo cổ<br />
văn thì chữ tín viết bằng chữ ngôn và chữ tâm, nghĩa là lời nói theo lòng, lòng cứ<br />
theo lời nói; ai cứ như vậy thì ấy là kẻ thật thà, là người trung tín. Thầy Tử Hạ khen<br />
kẻ nói mà biết giữ sự thật, thì dầu chưa đi học cũng đáng kể là thông: ngôn nhi hữu<br />
tín, tuy viết vị học, ngô tất vị chi học kỉ. Vì chưng thông chi cho bằng thông sự thật,<br />
học chi cho bằng học chữ Trung? Thông <strong>thi</strong>ên kinh vạn quyển, mà sự thật còn xa vời,<br />
nói phô còn nghịch lý, thì ai kể là thông? Kìa xem nhơn ngôn tác Tín, người phải nói<br />
lời đáng tin, chớ khá buông lời thàm thụa. Người nói mà hoặc thế vu dân, thì sao chư<br />
xứng hình chữ tín? Tín cận ư nghĩa, ngôn khả phục dã: giữ lòng trung itns cho hạp lẽ<br />
công bình, thì nói làm sao phải giữ làm vậy: ấy là lời thầy Hữu Tử dạy cho biết chữ<br />
Tín là làm sao, chữ tín chữ nghĩa thân cận với nhau: hễ lời phi nghĩa, ắt chẳng nên<br />
tin, lại càng không nên giữ. Có câu đối trạng xưa rằng: nhơn ngôn tác tín, cao minh<br />
ban <strong>thi</strong>ểu tín nhơn ngôn; hóa khẩu vi ngoa, độn nột bối nang ngoa hóa khẩu: nghĩa là<br />
chữ nhơn chữ ngôn làm chữ tín (hay là: người ta nói thì nên tin chúc), nhưng mà bậc<br />
khôn ngoan thì chẳng vội tin lời người ta nói. Chữ Hóa chữ Khẩu làm chữ Ngoa (hay<br />
là: quen múa miệng thì hay nói thàm), mà lũ ngây muội mới hay nói thàm mà chớ.<br />
Vậy hễ làm người cho xứng người, làm quân tử xứng quân tử, thì chẳng hay nói<br />
thàm; mà chẳng nói thàm thì mới nên tin mà chớ: ấy nhơn ngôn tác tín thì như vậy.<br />
Sau nữa nhơn ngôn tác tín thì hiền nhơn cũng dạy ta cho biết tín nghĩa là làm sao. Tin<br />
chẳng phải là con mắt xem thấy mới lấy làm chắc; nếu đòi cho đặng mắt thất thì còn<br />
chi nữa gọi rằng Tin. Chữ Tín thành bởi chữ nhơn ngôn, nghĩa là tin là bởi kẻ khác<br />
nói, nếu người nó cho nhằm lý trúng điều, thì phải lấy làm thật, ấy là nhơn ngôn tác<br />
tín.<br />
Luận theo nét chữ Tín đó, thì mấy người cứng lòng tin hãy trách mình chưa hiểu chữ<br />
Tín; chớ quen miệng nói rằng: tôi không thấy Đ.C.T, tôi không thấy Thiên đàng, tôi<br />
không thấy địa ngục, nên tôi không tin. Kẻ đã học văn nho xin hãy coi chữ Tín lại:<br />
nhơn ngôn tác tín, chớ có phải Mục kiến tác tín đâu? Vậy hễ người ta nói nhằm thì<br />
nên tin, cần gì phải đòi mắt thấy. Bởi đó <strong>thi</strong>ên hạ có câu rằng: cứ lý, bất khả cứ mục.