Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
Tinh thô cũng tỏ hiển vi cũng tường;<br />
Người ta có mắt sự thường,<br />
ống tre còn có qua đường phải lo.<br />
Chớ còn thầm thĩ nhỏ to,<br />
Tai người không sợ phải lo tai nồi;<br />
Nhớ bài <strong>thi</strong>ên võng khôi khôi,<br />
Giữ câu thận độc như lời sách khuyên.<br />
BÀI THỨ IV.<br />
Luận về câu: cực lòng nên phải biến đời,<br />
Biến đời lại pải một nơi cực lòng.<br />
(câu hát).<br />
Ngụ trần gian như giấc hồ điệp, vui cõi thế tợ bóng tang du, vui chóng nhàm, buồn<br />
mau hết. Hễ mà biết an phận tùy duyên, thì ở đâu cũng cho là thỏa; bằng cứ thóc<br />
thách hôm dời mai đổi, thì sao cho khỏi cực lòng. Cực lòng chẳng phải tại lòng mà<br />
cực, vui cảnh chẳng phải tại cảnh mà vui, vui sầu cũng tự tại nơi mình, không phải vì<br />
nơi cảnh. Bởi chưng: cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, người buồn cảnh có vui đâu bao<br />
giờ. Nhớ người xưa bởi cực lòng bèn dời chỗ; hay đâu muốn tránh vàm lại râm rạn,<br />
liền ngồi trách mình mà rằng: cực lòng nên phải biến đời, biến đời lại phải một nơi<br />
cực lòng. Nghĩ đó là coi, số phận con người giữa thế, từ <strong>thi</strong>ên tử đến lê dân, ai cũng là<br />
vào câu sinh ký, nghĩa là sống gởi, gởi nơi thế tạm, sống giữa trần ai: dẫu ngự các tía<br />
lầu son cũng là tạm gởi, dẫu sóng tuổi qui tác hạc cũng là phù sanh. Vậy tìn đâu giữa<br />
thế cho đặng phước vẹn vui toàn, ai sống trên đời mà khỏi mù sương sa đổ? Chốn<br />
trần ai đâu lại không bụi bặm; đàng sương tuyết sao cho khỏi bùn lầy? người đời như<br />
khách hành lý, cuộc thế tợ đám phù vân, ở đâu cũng là như chun lùm đụt quán, bay<br />
nhảy cũng không thoát khỏi lưới trời giăng. Thiên hữu bất trác chi phong vân,nhơn<br />
hữu dãn tịch chi họa phước: mây bây giớ thổi không lường, ở đời họa phước không<br />
thường chiều mai. Kẻ hay tránh khó tìm vui, nhiều lần lại mang ương vương khó; chi<br />
cho bằng an phận mà giữ tấm lòng ngay, vì tri túc thường lạc, đã có lời sách ghi<br />
nghĩa là được làm sao, yêu làm vậy, ấy là vui, chí như kẻ chẳng biết mùi đời đạm<br />
bạc, cứ mong mỏi tìm của cao lương, ở Tần lại chê muốn về quê Sở, sở rồi cũng ngán<br />
lại hoán sang Tề; ấy là người tâm bất định, ắt trí cũng bất an; muốn khỏi roi mây, lại<br />
lâm nhằm roi sắt. Cứ đành phận an tâm, có khi mai mưa chiều lại nắng, chớ lao đao<br />
từ nan tị họa, kẻo lại khỏi đó mắc nơm; vậy bao lâu còn đạp đất đội trời, thì chuỗi lụy<br />
sầu cứ còn mang mãi.<br />
Mạng người như bọt nước tênh tang, trôi giữa ba đào thé tục, ở đâu là gian truân, ở<br />
đâu cũng là tân khổ. Người quân tử đã biết như vậy, nên thực bất cẩu bảo, cư vô cầu<br />
an: may mà đặng phú quí thì cũng lợt mày theo phú quí, rủi lâm khổ bần cũng an<br />
phận với khổ bần; không trở tráo trớ tranh, vùng vằng thay đổi. Rủi sao chịu vỵ, chớ<br />
đòi đổi cái chơn tâm <strong>thi</strong>ện tánh; hễ mình biết an pận tùng quyền, thế tất Hoàng <strong>thi</strong>ên<br />
cũng bất phụ. Việc phải dời đổi là dời cho khỏi nết hư, đổi cho ra người mới, đổi dời